úy Pagie thu thập tàn binh của đại đội mình và hướng dẫn những người bị
thương đến trạm giải phẫu thả dù số 6 của trung úy bác sĩ Vidan. Kẻ thù đã
đến gần và trạm của anh ở dưới hỏa lực thường trực của địch, Vidan xếp
hành lý ngày 3-5 và vượt sông Nậm Rốm về ẩn náu ở trạm giải phẫu dù số
5 của Hanz và tiếp tục làm việc ở đó.
Từ Đôminíc 3, Việt Minh luồn sâu vào phía sau các Êlian sau khi đã đè bẹp
Êlian 1, theo dòng thời gian cứ điểm này đã trở thành một nghĩa trang bị
hàng ngàn quả đạn đảo lộn. Bị nằm dưới hỏa lực địch từ núi Phíctíp và từ
Đôminíc 2, những người phòng ngự ở Êlian 1 chỉ còn cách "dán" vào bộ
binh Việt Minh để tránh đạn pháo. Từ sở chỉ huy của ông ở Êlian 4,
Brêsinhắc nhận thức được rằng tiểu đoàn của ông đang bị cán mỏng. Từ khi
ông giữ Êlian 1, "Brêsơ” duy trì hai đại đội trên đỉnh, ở đây phảng phất mùi
độc ác của thần chết và một trong hai đại đội cứ 48 giờ lại được thay phiên,
chuyển quân theo một đường hào chật hẹp dài khoảng 70 mét nối liền nó
với Êlian 4.
Ngày 1-5, đại đội 1 của trung úy Pêriu ở trên Êlian 1 và đại đội của
Lơghêrê, gồm những tàn binh của đại đội 3 và 4, giữ chân đồi. Đã hai lần bị
thương, đại úy Minô của đại đội 4 bị thương lần thứ ba vào ngày 28-4, binh
sĩ của ông đưa ông đi về phía sau với vết thương "vỡ mắt cá vì mảnh đạn".
Brêsinhắc phòng thủ Êlian 4 cùng đại đội 2 của đại úy Clêdíc và đại đội chỉ
huy. Alíc và lính Angiêri của ông ở mặt tây Bôtenla và bảo an đoàn của ông
giữ mặt đông với những quân dù cuối cùng của đại úy Phu và đại đội 3 của
Ghiơnlinô.
Pêriu bố trí hai trung dội ở mặt nam và một trung đội hướng về mặt bắc.
Lơghêrê để ngỏ đường hào nối họ với Êlian 4, thế giới của những người
sống. Phần còn lại của điểm tựa thuộc về Việt Minh, ngay cả ban đêm họ
cũng duy trì hỏa lực giết người. Trong đêm tối, phu đào đất đào hào đến
cách quân dù 15 mét. Quân dù đổ đất vào các túi thành những "cái phên",
một công việc vất vả, ở giới hạn của sự chịu dựng, bởi vì đất đã no các xác