ĐIÊN CUỒNG BẤT ĐẮC DĨ - Trang 111

bẩm:

— Mẹ kiếp cái cuộc sống chó má này!
Bà mẹ vợ ngăn ông:
— Đừng có sáng sớm đã rủa như thế!
Ông Bacxi là người hiền lành như đất. Ông sống với vợ đã hai mươi hai

năm. Nhưng thánh Ala không cho họ có con.

Có tiếng gõ cửa. Vợ ông nói:
— Ông chủ nhà đấy!
— Trời đất ơi!…
Ông Bacxi co rúm người lại. Nhiều lần, cứ tìm cách đẩy được ông chủ

nhà đi là người ông lại toát mồ hôi lạnh.

— Tôi phải cuốn xéo thôi! Tôi phải bỏ đến một nơi nào thật xa, nơi

không có ai biết tôi. Rồi đi ăn xin cũng được! Tôi còn biết làm gì nữa đây?
Ước gì tôi không phải là Bacxi! Ôi trời ơi là trời!… Bà nó ơi, bà pha cho tôi
tách cà phê đi!…

— Làm gì còn cà phê! Cả cà phê lẫn đường đều hết cả rồi!
— Ôi trời đất!… Tôi bị cái cuộc sống này…
Từ buồng bên cạnh vọng sang tiếng bà mẹ vợ:
— Im đi. Đừng có làm thánh Ala giận!
— Mặc kệ! Tôi cóc cần!…
Vợ ông nói:
— Người mang nước nói hôm nay sẽ đến. Làm thế nào bây giờ?
— Các người muốn làm gì thì làm! Các người muốn làm tôi phát điên

hay sao thế? Từ người mang nước đến người bán hàng khô, rồi cả lão chủ
nhà. Tất cả bọn chúng thông đồng với nhau hay sao vậy? Nói thật, chúng
muốn làm tôi phát điên!

Vừa lúc có tiếng gõ cửa.
— Ông đưa nước đấy à?
— Không, đấy là ông bán than sai thằng nhỏ đến.
— Ra nói “không có nhà”. Nói: “không có Bacxi nào cả. Hắn chết rồi.

Chết rồi, thế là hết”.

Khi người thu thuế đến, và sau đó là ông hàng thịt, thì ông không chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.