ĐIÊN CUỒNG BẤT ĐẮC DĨ - Trang 20

Tôi ho một tiếng rõ to rồi hỏi chủ nhà:
— Nhà ta thế này ông tính bao nhiêu?
— Tám trăm lia, thưa ngài.
— Cũng chả đắt.
Sau lưng tôi có tiếng Iantrin:
— Này, rẻ thật đấy…
— Cầm bằng cũng như cho không! - Vợ anh thêm vào.
— Rẻ thế ta thuê luôn đi. Anh thấy sao?
— Thuê thôi.
Chủ nhà mùng rỡ vì cuộc gặp gỡ suôn sẻ liền ngỏ lời mời:
— Xin mời các ngài vào phòng tôi trao đổi bàn bạc…
— Sẵn sàng, xin cám ơn ngài.
Chúng tôi lên phòng ông chủ.
— Cũng đã có những người đến đây trả chúng tôi hàng ngàn lia, nhưng

các ngài có hiểu không, những người ấy không làm tôi tin cậy. Điều quan
trọng là khách thuê phải tử tế, còn hai trăm lia là chuyện vặt…

— Về chuyện tử tế thì ngài khỏi lo.
Lúc ấy có người vào phòng. Đó là một thiếu phụ mặt hoa da phấn tuổi

ước hăm lăm. Tôi vội vàng ra bắt tay nàng. Tôi còn định ôm hôn nàng nữa,
nhưng lại tự kìm mình lại.

— Trời đất ơi, xin các thần linh phù hộ cho em! Cô em mới kiều diễm

làm sao chứ. Thưa, đây có phải con gái ngài không?

Mặt ông đỏ gay lên:
— Nhà tôi đấy ạ!
Tôi lại vuốt má cô nàng lần nữa.
— Xin thánh Ala phù trì. Nàng xinh đẹp quá. Thật là…
Lão béo tỏ ra lúng túng trước lối chơi phóng túng của tôi với vợ lão. Lão

cất tiếng gọi người hầu sai mang rượu bạc hà cùng bánh kẹo đãi khách. Tôi
cầm hai cái kẹo. Nhìn sang Iantrin, tôi thấy anh bạn bốc đầy một tay.

— Chắc ngài muốn chúng tôi ứng trước cả năm chứ. - Tôi hỏi.
— Ba năm thưa ngài.
— Tổng số bao nhiêu nhĩ? Mỗi tháng tám trăm, một năm chín nghìn sáu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.