ĐIÊN CUỒNG BẤT ĐẮC DĨ - Trang 21

ba năm hai mươi tám, thôi, để cho tròn ta tính ba mươi ngàn lia… Cũng
thường thôi.

— Thường quá đi chứ. - Iantrin đồng tình.
— Chuyện vặt. - Vợ anh thêm thắt.
Bây giờ đến lượt ông chủ hỏi lại:
— Các ngài có bao nhiêu người?
— Có hai thôi - Một cặp vợ chồng. Còn tôi không tính.
— Thế… Thế… Còn các cháu nhỏ nữa chứ?
— Không có đâu.
— Vậy đó. Đầu tiên, thưa ngài, ai cũng bảo chưa có, rồi sau nhà chúng

tôi cứ như lò ấp trứng ấy.

— Chuyện ấy hoàn toàn loại bỏ: bà đây không sinh hạ được nữa.
— Dạ, thế đấy!
— Còn về ông đây, có một thời ông ốm lên ốm xuống và thế là…
— Dạ, thế đấy! Biết nói thế nào được, càng hay chứ sao. Có nghĩa là cả

hai ông bà….

— Phải vậy, thưa ngài. Hồi ông đây lên một tuổi, chính tôi đưa ông ra

khỏi nhà tế bần.

— Dạ, thế đấy! Tuyệt vời quá!
— Còn bà đây, hồi còn bé xíu đã bị vứt vào nhà nguyện. Bây giờ bà ấy

cũng chẳng có thân nhân.

— Dạ, thế đấy. Mang cà phê ra đây! - Ông chủ gọi đầy tớ.
— Xin đa tạ, thưa ngài, - Tôi nhanh miệng nói - nhưng chúng tôi không

thích cà phê.

— Sao vậy, thưa ngài? Ta làm một ly con thôi.
— Méc-xi

[2]

Nhưng chúng tôi chưa kịp điểm tâm.

— À… à… ra thế… Pác-đông

[3]

. Vậy tôi lấy làm vinh hạnh được mời

các ngài dùng bữa với vợ chồng tôi.

— Ồ, thưa ngài, chúng tôi tiếp nhận ngay lời mời ấy nếu được ngài gia

ân.

— Ngài khách khí quá!… Tất nhiên… Xin mời các ngài cứ tự nhiên….

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.