ĐIÊN CUỒNG BẤT ĐẮC DĨ - Trang 22

Sau bữa điểm tâm thịnh soạn chúng tôi dùng cà phê, sau cà phê chủ nhà

lại bắt đầu căn dặn.

— Xin cho tôi được hỏi là hiện giờ ngài làm nghề gì?
— Tôi ấy à? Nghề ấy… - Anh bạn tôi đáp.
Lập tức tôi phải chen vào:
— Nghề của ông đây là nghề tuyệt vời. Tất nhiên đôi khi ông đây cũng

phải ngồi hỏa lò ít bữa…

Lão béo nhíu mày.
— Ông hiểu không, ông đây là nhà báo.
— Ồ, hân hạnh quá…
— Thế đấy, chuyện gì cũng rắc rối lắm, chính trị mà ngài…
— À… à… Tôi hiểu: chuyện thương mại, chuyện chợ đen chứng

khoán…

— Đại loại như vậy…
— Thật là… hân hạnh quá…. Thế nghĩa là… Chúng ta đã thỏa thuận…

Bây giờ ta viết hợp đồng, ngay bây giờ…

Nghe mấy tiếng đó vợ chồng Iantrin sợ quá đã toan đứng dậy, nhưng tôi

ho một tiếng lớn, kìm họ ngồi xuống.

Lão béo lấy ra một tờ hợp đồng và bắt đầu điền vào. Đến đoạn “dùng

nhà vào việc gì?” lão đã định viết “để ở”, thì tôi chặn tay lão lại.

— Vậy tôi viết thế nào ạ: văn phòng hay phòng thương mại?
— Không, thưa ngài, nhà chứa.
— Xin lỗi, tôi không hiểu ngài nói gì? - Chủ nhà bối rối hỏi lại.
— Nhà thổ ấy mà… - Tôi nói.
— Lại có thể thế được?
— Để trả ngài ba mươi ngàn lia thì chẳng có cách nào khác đâu. Ngài

xem làm sao kiếm ra ngần ấy tiền được? Còn về công việc thì….

— Tôi chịu thôi, thưa ngài! Không thể được! - Giọng lão chủ run lên.
Tôi nghĩ: Lão già đáng thương, lão rối ruột rồi, ăn sáng này, cà phê này.

Lại còn bị người ta sờ má vợ nữa chứ….

— Vậy xin ngài cho phép chúng tôi được tính toán lại!
— Xin vâng. - Chủ nhân rũ ra một tràng ho cực nhọc. Để đáp lễ tôi cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.