ĐIÊN CUỒNG BẤT ĐẮC DĨ - Trang 26

chuyện bệ hạ nhiều đêm đằng đẵng để bàn luận cách lật nhà vua.

Nhà vua trả lời:
— Chắc đó là chuyện nhà ngươi mơ thấy đó thôi. Ta chẳng nhớ chuyện

gì như thế.

Thế là nhà vua chẳng nhận ra ai cả?
Ngày hôm sau đám nhà báo vào chúc tụng vua. Cả đám này nhà vua

cũng không nhận ra ai. Vua nhìn từng người từ đầu đến chân rồi nói:

— Ta không nhận ra ngươi. Ta chưa nhìn thấy bao giờ.
— Muôn tâu thánh thượng, sao lại thế được? - Một nhà báo nói - Bệ hạ

vẫn từng gọi thần là tiểu đệ và ôm hôn kẻ hèn mọn này. Bệ hạ có nhớ
không, bệ hạ vẫn thường rớt nước mắt mà thốt lên: “Tự do! Tự do!”.

— Ai kia? Ta ấy ư?
— Thưa vâng, chính là bệ hạ.
— Chuyện ấy bao giờ?
— Mới có mấy ngày trước khi bệ hạ lên ngôi.
— Ta nói điều đó ấy ở đâu?
— Dạ, ở khắp nơi ạ.
— Ta chẳng nhớ chuyện gì như thế cả. Ngươi nhầm ta với ai đó rồi.
Một nhà báo khác trình lên đức vua một tấm hình có bút tích của Người

mặt sau. Nhưng nhà vua cũng không nhận ra thứ chữ ấy.

“Chắc hẳn nhà vua sướng quá hóa lẫn” - Các nhà báo nghĩ thế và đề nghị

nhà vua dạo chơi. Họ liền dẫn nhà vua ra nơi cánh đồng hoang hóa và
những đầm lầy mà trước kia ngài đã hứa biến thành thiên đường.

Vua đưa tay lên mắt che nắng, nhìn ngắm một lát rồi hỏi:
— Các khanh dẫn ta tới đây là đâu?
— Chắc bệ hạ còn nhớ bệ hạ đã hứa biến nơi đây thành một hồ đẹp và ai

cũng có thể đến đây câu cá?

Nơi này sẽ là miếng mồi thu hút khách du lịch!
Nhà vua lại đưa mắt nhìn đám đầm lầy rồi bảo:
— Lần đầu tiên ta thấy chỗ này. Trời đất ơi, làm sao có những nơi kinh

tởm đến thế nhỉ?!

Nhà vua chẳng nhớ những chuyện gì nữa khi Ngài còn là đứa con thừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.