— Đừng có sợ ai cả, anh chỉ nên sợ bà chủ mà thôi. Nếu anh tránh xa
được bà ấy thì không ai động đến anh nữa.
— Tôi thì liên quan gì đến bà chủ?
— Anh đừng nói thế… Bà ấy không phải đàn bà mà là cây gậy trừng
phạt của Chúa. Chỗ nào bà ấy cũng nhúng mũi vào được.
Các cộng sự trong tòa soạn thảy đều run sợ mỗi khi nghĩ đến bà ta. Bà
được gọi là bà chủ với cái nghĩa là kẻ quyền hạn vô lường. Bà buộc được
mọi người luôn luôn khiếp hãi. Còn tôi thì cố không va chạm.
Tôi làm việc đã đầy ba tháng. Một đêm như thường lệ tôi ngồi sửa bài.
Đó là một đoạn tiểu thuyết về một vận động viên. Tôi đọc say mê. Bỗng có
tiếng chuông điện thoại reo vang. Tôi nhấc ống nói và thấy một giọng nữ
giới. Giọng ấy hỏi anh thư ký.
Tôi đấm tường mấy cái liền. “Chờ một phút, sang bây giờ đây” - Tôi đáp
và đặt máy xuống bàn, rồi lại vùi đầu vào sách. Cuốn tiểu thuyết đã hết.
Mãi tới đó tôi mới nhận ra rằng ống nghe vẫn ở trên bàn. Anh thư ký vẫn
không sang, chắc là anh ấy đang làm việc đại sự. Tôi treo ống lên, lập tức
chuông lại reo vang.
— Tôi nghe đây.
— Nghe đây, anh là ai vậy? - Vẫn cái giọng lúc nãy.
— Thế cô là ai?
Tôi cứ ngỡ cái người gọi lúc nãy là một trong các cô gái bán ba mà đêm
nào cũng gọi anh thư ký. Hóa ra đó là bà chủ!…
— Tôi đã bảo anh gọi thư ký kia mà?
— Tôi đã bảo… Tôi đã đấm tường và đã gọi rồi.
— Vậy sao anh ta không sang?
— Làm sao tôi lại phải biết điều đó?
— Anh liệu hồn, tôi sẽ đến ngay bây giờ!
Cái giọng thật là vô giáo dục, đầu đường xó chợ!
— Cô nói khẽ một chút có được không. - Tôi bảo.
Sau đó, bà ta quát mắng tôi, tôi nói:
— Người có học vấn như tôi không thể nói chuyện với cô được.
Ngay sau đó mụ ta xổ ra một tràng: