ĐIÊN CUỒNG BẤT ĐẮC DĨ - Trang 48

— A, cái thằng ranh con, mày lấy đâu ra cái học vấn ấy, hở?
— Khẽ mồm chứ!
— Đồ con lừa!
— Nhà cô là con lừa!
— Thằng súc sinh!
— Chính nhà cô là súc sinh!
Mụ ta mắng tôi là gì, tôi lại bảo “chính là nhà cô”.
Cuối cùng mụ nói:
— Tao sẽ cho mày biết tay.
— Thế thì nhà cô đến đây xem ai biết tay ai! - Tôi áp.
— Tao nhổ toẹt vào mặt mày, thằng khốn!
— Nhà cô khốn thì có! Cô điên hay sao thế? Sao cứ bám lấy tôi thế?
— Trời ơi, tôi đến ngất xỉu mất thôi! Có phải chính tôi nhờ anh gọi thư

ký không? Có phải chính anh ta trả lời rằng anh ta sắp sang không?

Mụ ta cứ nổ như súng máy, chửi bới liên hồi. Còn tôi cứ một mực đáp

“Chính nhà cô, chính nhà cô, chính cô, chính cô!”

— Gọi tên thư ký cho tôi mau lên!
— Nhà cô bớt hốc đi, để tiền mà thuê đầy tớ. Ở đây không có ai hầu đâu.
Tôi nổi giận đấm tường và quát anh thư ký.
— Sang mà nghe điện. Chỉ vì mấy con ranh khốn kiếp của anh mà tôi

bực mình đây. Anh đào đâu ra những của nợ này thế?

Tôi quát những câu ấy vào máy cho mụ nghe tiếng. Anh thư ký sang và

bắt đầu nói chuyện qua máy:

— Tôi nghe đây, bẩm bà cứ ra lệnh, thưa bà chủ… Thế nào ạ? Vâng …

vâng.. Bà nói gì mà nặng thế! Xin bà tha… Kẻ đầy tớ trung thành của bà…
Xin bà tha… Chúng con… dạ… biên tập viên ạ… dạ, mới đến thưa bà…
Con xin có lời, thưa bà… - Mặt anh thư ký đổi sang màu tro. Anh treo ống
lên.

— Nghe đây, anh vừa làm gì thế? - Anh ta hỏi.
— Làm gì?
— Anh quát mắng bà chủ…
Tôi suýt chết ngất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.