các bạn có biết không ở đây còn hơn thế vì là một bức tranh sống.
— Xin lỗi Lêđi, tôi xin hỏi, họ là ai vậy?
— Các vệ sĩ của em, nói khác đi, họ là những mật vụ của chồng em… -
Đôi môi nàng sợ hãi run rẩy.
Nàng lặng im. Tôi không hiểu gì cả. Tôi rơi vào cái bẫy nào đây?
Nàng lấy trong túi ra một điếu thuốc. Tôi lập tức bật lửa đưa tới, nàng
chụm hai bàn tay che lấp tay tôi rồi vươn người ra châm.
Lẽ ra tôi phải mời Lêđi uống một chút gì đó, nhưng trong túi tôi chỉ còn
một đồng bạc giấy thân yêu duy nhất năm mươi lia mà tôi rất sợ phải đổi ra
tiền lẻ vì thế tôi không nhìn sang phía hầu bàn.
— Ở đây em sợ lắm… - Nàng nói.
Nàng nắm lấy tay tôi đặt lên ngực mình.
— Tim em đập dữ quá, anh Haxan… Em sắp tắt thở đây.
— Đừng sợ, Lêđi. - Tôi rên rỉ.
— Anh có bảo vệ được em không, anh Haxan?
— Tất nhiên… Hẳn là thế… tôi sẵn sàng bảo vệ chị qua mọi tai ương. -
Tôi bắt đầu nói những điều kỳ cục và không sao kìm lại được nữa.
Nếu như tôi chỉ dừng lại ở đó và im lặng đi thì đã xong, nhưng tựa hồ
như có một người túm lấy lưỡi tôi lôi ra, tôi buột miệng:
— Tôi sẽ bảo vệ nàng đến hơi thở cuối cùng.
Nàng ép mình vào tôi chặt hơn đến nỗi tôi cảm thấy được hơi ấm của
thân thể nàng.
— Thoạt mới nhìn em đã hiểu ngay anh là một hiệp sĩ thật sự. Thời này
những người đàn ông như anh hiếm hoi lắm.
Tất nhiên là Lêđi nói đúng. Tôi bối rối mỉm cười nói:
— Nàng ban cho tôi vinh hạnh nhiều quá.
— Haxan, em cần nói một chuyện thẳng thắn với anh.
— Tôi nghe đây, Lêđi.
— Em sẽ nói anh nghe điều bí mật của em… Nhưng ta vào phòng em đi.
Ở đây nguy hiểm cho cả hai, em không nói được.
Nàng cầm tay tôi đứng lên… tôi lê bước theo nàng…. Vừa đến phòng,
nàng để rơi mình xuống đi-văng rồi nằm dài ra.