ĐIÊN CUỒNG BẤT ĐẮC DĨ - Trang 87

ngày tôi vắt óc nghĩ chủ đề. Mẹ kiếp, thế mà khó đáo để!… Ngày thứ ba tôi
xắn tay áo và bắt đầu viết. Tôi cứ viết rồi lại xóa, viết rồi lại xóa… Cuối
cùng cũng ra đời một truyện giật gân.

Viên thư ký hài lòng lắm…
— Anh đọc thử xem nào. - Ông ta nói.
Tôi bắt đầu đọc. Tôi đọc, còn viên thư ký thỉnh thoảng lại chêm vào câu

nhận xét.

“Tôi mua vé hạng nhất của chiếc tàu thủy du lịch. Thường tôi chỉ mua vé

hạng hai. Nguyên nhân khiến tôi lần này phải mua vé hạng nhất là một cô
gái tóc vàng có thân hình bốc lửa người địa phương, mà tôi gặp ở bên
tàu…”

— Tốt!
“Trên bến rất đông người. Lợi dụng hoàn cảnh xô đẩy, tôi chen vào đứng

ngay sau lưng cô gái bốc lửa tóc vàng. Tôi tự cho mình nhiệm vụ bảo vệ
nàng khỏi bị những tên xỏ lá sờ soạng”.

— Giỏi! Viết hay lắm!
“Tại bến tàu người ta chen lấn xô đẩy khủng khiếp. Chúng tôi bị ép từ

phía sau… Người ta ép rất mạnh!…”

— Tuyệt…
“Cổng bến mở. Cô gái bốc lửa bước xuống khoang ‘hạng nhất’, tôi đành

phải đi theo nàng. Nàng ngả người xuống ghế da. Nghĩa là nàng nằm xuống
ghế… Lúc này tôi không tự chủ được nữa. Tôi phải cắn chặt răng, tay nắm
chặt vào thanh vịn, khó khăn lắm tôi mới tự chủ được…”.

— Rất tuyệt!
“Cô có muốn đi tắm biển với tôi không? - Tôi hỏi cô gái.
— Nếu thỏa thuận được thì em sẽ đi. - Nàng cười khanh khách”.
— Rất tuyệt!
“Sau đó chúng tôi bắt đầu mặc cả. Nàng đòi năm mươi lia. Tôi bảo ‘Thế

thì nhiều quá’. ‘Gì mà nhiều! - Nàng nói - Bây giờ cái gì cũng đắt đỏ. Một
thỏi son môi đã mười sáu lia rồi. Thậm chí cà chua bây giờ cũng khó
kiếm… Cà phê thì không… Trà cũng không… Đường cũng không có’.”

Viên thư ký nổ tung như quả bom:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.