ĐIÊN CUỒNG BẤT ĐẮC DĨ - Trang 88

— Truyện giật gân gì mà lại thế? Mọi chuyện đang hay bỗng dưng hỏng

hết. Không, không được!

Ông ta còn quát tháo them một hồi, sau đó dịu giọng nói:
— Anh hiểu cho, hài hước như thế không được. Dân chúng đã quá mệt

mỏi về chuyện đắt đỏ, khan hiếm, chạy vạy rồi. Cần phải làm cho họ vui lên
một chút.

Tôi cảm thấy bị hẫng. Tôi lại khóa cửa ngồi nhà. Tôi sẽ không viết về

các cô gái nghèo nữa. Tốt nhất là viết về một phụ nữ gia đình giàu có, vợ
của một nhân vật quan trọng nào đó. Đây là truyện mà… Tôi thích viết về
ai là quyền của tôi. Có liên quan gì đến ai đâu?… Cuối cùng tôi viết xong
một truyện giật gân mới.

— Anh đọc nghe xem nào! - Viên thư ký nói.
Và tôi đọc:
“Từ trong phòng vang lên tiếng nhạc êm dịu. Tôi và Xukhâyla đang

đứng ngoài ban công. Nàng ngả đâu vào ngực tôi. Tôi ôm nàng…”

— Rất hay !
“- Nhỡ chồng em nhìn thấy thì sao? - Xukhâyla nói.
— Trời, tại sao em lại đi lấy cái đồ bị thịt ấy làm gì! - Tôi nói”.
— Rất tuyệt!…
“Anh đừng hỏi nữa, - Xukhâyla nói - em còn biết làm gì được? Thời

buổi này anh tưởng dễ sống lắm hay sao? Mỗi căn hộ hai buồng em phải trả
mỗi tháng ba trăm lia rồi. Rồi còn tiền ăn, tiền quần áo… Sống một cách
trung thực, bằng lao động của mình, chẳng hạn như làm thư ký đánh máy,
thì nhiều lắm cũng chỉ được một trăm lia một tháng. Còn nếu sống theo
cách khác… - Xukhâyla bắt đầu khóc - Em đành miễn cưỡng lấy lão già
này…”

— Không được - viên thư ký nói - Tôi không sao giải thích cho anh hiểu

được. Anh phải biết cho, cần có cái kết thúc hạnh phúc!

Vì cái truyện giật gân khốn kiếp này có thể tôi sẽ bị mất việc và treo niêu

mất! Cả một tuần tôi không ra khỏi nhà. Tôi lại viết một truyện giật gân
khác. Tôi tin thế nào ông thư ký cũng thích truyện này.

“Tìm một chỗ đứng thuận tiện bên cạnh lỗ khóa cửa phòng làm việc, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.