Bức tranh vẽ tình cảnh trước mắt: gia gia, ông ngoại, tiểu cữu cữu và cha
ngồi đối diện nhau, trước mặt là các loại ăn vặt, vừa ăn vừa nói cười; hắn
đứng bên cạnh bàn đá, ngưng thần cúi đầu vẽ tranh, Đỗ Quyên ở một bên
làm bạn; ánh mắt Nhậm Tam Hòa lấp lánh chăm chú nhìn hắn vẽ; nương
ngồi trên ghế đá, yêu thương nhìn tỷ đệ bọn họ; xa xa dưới cây hoa, Hoàng
Ly và Hoàng Tiểu Bảo đang đùa nháo...
Vẽ xong, Đỗ Quyên cầm tranh lên trước mắt nhìn, mừng rỡ khen: "Thật
là đã định liệu trước nên mới vẽ được lưu loát hài hòa như thế! Đáng tiếc
thiếu đi Tước Nhi tỷ tỷ. Nếu Tước Nhi tỷ tỷ có mặt lại càng hoàn mỹ. Hay
là để ta thêm vào?"
Nhậm Tam Hòa vẫn cẩn thận nhìn tranh, nghe vậy lập tức nói: "Ngươi
thêm vào đi!"
Dĩ nhiên Hoàng Nguyên cầu còn không được.
Năm hắn 9 tuổi đã thấy qua tranh của Đỗ Quyên, dĩ nhiên muốn xem
nàng bây giờ vẽ ra sao.
Kiếp trước Đỗ Quyên vẫn dùng bút chì phác hoạ, đời này, dưới sự chỉ
điểm của Nhậm Tam Hòa dùng bút lông học vẽ tranh thuỷ mặc. Nhìn
Hoàng Nguyên vẽ xong, nàng cảm thấy kỹ thuật vẽ tranh của mình kém xa
hắn, bởi vậy lời ra khỏi miệng lại có chút do dự.
Nghĩ nghĩ, nàng từ trong đống giấy bút lấy ra một cây bút mới, cũng
không rửa bỏ lông tơ, chỉ vuốt bỏ ít lông tơ bên ngoài, nhúng mực, đem bút
lông làm thành bút đầu cứng dùng, rất nhanh phác thảo ra Hoàng Tước Nhi,
là cảnh tượng nàng ngồi thêu thùa dưới cây hoa Kim Ngân.
"Đây là đại tỷ. Nàng văn tĩnh nội liễm, trong ngại ngùng lộ ra cố chấp,
lại rất có phong phạm trưởng tỷ và đảm đương..."
Theo lời kể, Hoàng Nguyên liền hiểu ý của nàng.