ĐIỀN DUYÊN - Trang 2233

Hoàng Nguyên tập trung tinh thần nhìn chằm chằm nàng, nói: "Nương!

Có một số việc, ngươi không thể chôn mãi trong long một mình, nên nói ra,
nhất định phải nói ra. Giống như thân thế của con, thời điểm đến, nương
nói ra ngay. Gần đây trong lòng nhi tử có chút nghi hoặc, thỉnh nương nói
rõ chuyện của tỷ tỷ. Việc này rất quan trọng!"

Phùng Thị nhìn nhi tử, môi run nhè nhẹ.

Bỗng nhiên nàng cắn răng nói: "Ta định là về nhà sẽ nói với ngươi.

Trước kia náo loạn nhiều chuyện như vậy, ta sợ gặp chuyện không may..."

Chỉ mở đầu những lời này, đã làm cho tâm tư thản nhiên của Hoàng

Nguyên chìm xuống.

Hắn đứng dậy, mỉm cười rót chén trà cho nương, nói: "Nương đừng nóng

vội, từ từ nói. Hôm nay ta nghe xong, trước để trong lòng. Nên như thế nào,
chúng ta thương lượng rồi mới nói."

Đặt chén trà trước mặt Phùng Thị, tay lại nhẹ run.

Bí mật nhiều năm muốn lật ra, trong lòng Phùng Thị cũng kích động.

Nàng nâng chén trà lên uống một ngụm, để bình tĩnh lòng mình.

"Đỗ Quyên là do nương nhặt được. Ngày đó nương chỉ sinh một mình

ngươi. Vừa quấn lại cẩn thận đã bất tỉnh, ngươi liền bị sói tha đi. Nương
tỉnh lại đi khắp nơi tìm ngươi. Sau đó ở một ao trong núi tìm được Đỗ
Quyên, khóc thảm thiết..."

Lần nữa nghe chuyện năm xưa, Hoàng Nguyên nhịn không được rơi lệ

đầy mặt.

Hắn không chỉ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng thương tâm của Phùng Thị

lúc đó, còn cảm kích sự xuất hiện của Đỗ Quyên. Nếu không có nàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.