Hoàng đại nương tới, trước cười làm lành nói vài câu nhàn thoại, hỏi Đỗ
Quyên có thể ăn sữa chưa, có khóc nháo hay không.
Vợ Đại Đầu cười nói: "Không nháo! Đỗ Quyên chưa bao giờ khóc, rất
ngoan."
Vợ Đại Mãnh cũng tham gia nói: "Lão nhân gia, ngươi thật có phúc! Có
một cháu gái tốt như vây, trong thôn ai thấy cũng khen!"
Lúc này Hoàng đại nương cảm thấy rất tự hào, vội khiêm tốn nói đều do
mẹ nuôi chiếu ứng nàng, lại cảm tạ vợ Đại Đầu, nói may mà nàng cho cháu
gái bú sữa, nàng mới có thể lớn như vậy.
Vợ Đại Đầu thích nghe lời này, cười không khép miệng.
Vợ Đại Mãnh cho rằng Hoàng đại nương tới đón Đỗ Quyên, ai ngờ nàng
đứng lải nhải nửa ngày cũng không đi. Chị em dâu các nàng bận rộn đến
mức xoay quanh, lúc xoay người đụng phải nàng vài lần, không khỏi thắc
mắc.
Trong bụng nàng vừa động, liền hỏi: "Đại nương tới đón Đỗ Quyên?"
Hoàng đại nương tìm không ra cớ để bắt đầu, nghe vậy vội gật đầu nói:
"Ai! Cháu gái của ta rất thích đứa bé này. Hỏi nàng ăn sữa xong chưa,
muốn ôm về chơi."
Vợ Đại Mãnh vội nói: "Đỗ Quyên, Cửu Nhi và Lâm Xuân đang ở trong
phòng chơi."
Hoàng đại nương nói: "Vậy ta đi ôm. Còn có một việc muốn làm phiền
mẹ nuôi nàng giúp hỏi một chút." Nói xong, nhân tiện nói ra ý định, thỉnh
nàng đi hỏi ý Nhậm Tam Hòa.