ĐIỀN DUYÊN - Trang 991

Phùng Minh Anh đang nạp đế giày, nghe tiếng các nàng đi vào, ngẩng

đầu hỏi: "Đi rồi?"

Đỗ Quyên gật đầu nói: "Đều đi. Nương ta đỡ hơn chút nào không?" Rồi

cùng Hoàng Tước Nhi đi đến bên giường xem Phùng thị. Kỳ thật lúc trước
nàng đã đi vào xem qua mấy lần, nương đều đang nói chuyện với tiểu di.

Phùng Thị đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe hỏi liền mở mắt ra.

Phùng Minh Anh hừ một tiếng nói: "Tốt cái gì? Tính tình mẹ ngươi là

như vậy, gia gia nãi nãi ngươi lại như thế, ở chung một chỗ là không có
chuyện tốt. Ta vừa khuyên nhủ hết lời, gia gia ngươi lại mắng 'Kêu nàng
dậy nấu cơm! Không đứng dậy thì cút về.' nàng tức đến chết ngất. Ta lại
khuyên mãi mới đỡ, nãi nãi ngươi còn nói ngươi đem cửa phòng khóa là
coi thân thích như trộm, nàng nghe xong lại lên cơn tức... Ngươi suy nghĩ
coi vậy còn có thể tốt sao? Ta nói gì cũng vô dụng."

Nói xong nhìn về phía giường, "Sao ngươi không biết học em dâu ngươi

chút nào vậy?"

Đỗ Quyên thấy Phùng Thị mím chặt môi, thần sắc ảm đạm, vội nói: "

Mỗi người một tính, nương không cần học người khác, chỉ là có vài chỗ
nên sửa. Tỷ như nghe lời nãi nãi nói là nổi giận, cái này nhất định phải sửa,
bằng không quá bị thua thiệt. Bất kể nàng nói cái gì, nương coi như không
nghe thấy là được rồi."

Hoàng Tước Nhi giúp Phùng Thị đắp kín chăn, cũng nói: "Nương, Đỗ

Quyên nói rất đúng. Khi còn nhỏ ta rất sợ gia gia nãi nãi. Hiện tại ta không
sợ bọn họ chút nào. Mặc kệ bọn họ nói cái gì, ta đều không để ý. Ta lại hiếu
thuận, ta sợ cái gì? Nương cũng nên như vậy."

Phùng Minh Anh nói: "Tỷ tỷ, ngươi xem hai đứa cháu gái, biết lý lẽ lại

giỏi giang, ngươi thật là... Còn có gì mà không biết đủ? Sao ngươi dư hơi
tức giận một bà già không phân rõ phải trái chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.