DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 1019

"Thụy kế hưu tần long, xuân mi nhẫn canh trường,

Chỉnh sai chi tử trọng, phiếm tửu cúc hoa hương.

Tú điệp hôn kim sắc, la nhu tổn nhạ quang,

Hữu thì nhàn lộng bút, diệc họa song uyên ương."

Minh Ngọc ra sân nhưng không muốn có Lý Ngọc ở bên, sợ bản thân

ngây ngốc hồi lâu sẽ bị hắn nhìn ra điểm khác thường, nên nàng vội tìm lý
do rời đi. Chạy đến khi không kìm nén nổi nữa, Minh Ngọc ngã ngồi trên
đồng cỏ, vùi mặt thật sâu vào giữa gối, hai vai hơi run.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, một bàn tay nam nhân đặt

trên bả vai nàng.

Minh Ngọc lại càng hoảng sợ, càng không dám ngẩng đầu lên.

"Sao không quay đầu nhìn ta?" Đối phương cười nói, thanh âm tự

nhiên phóng khoáng, tựa như hiệp khách ngay thẳng chính trực.

Minh Ngọc nhận ra giọng nói này. Nàng quay đầu lại. Bốn mắt nhìn

nhau, Hải Lan Sát sững sờ: "Minh Ngọc... Sao cô khóc vậy?"

Minh Ngọc không đáp, chỉ yên lặng rơi lệ nhìn hắn.

Vốn dĩ tối nay là ca trực của Hải Lan Sát nên không thể tự ý rời bỏ

đơn vị, nhưng thấy cô nương mình yêu mến khóc thành bộ dạng này, hắn
suy nghĩ một chút, quyết định chạy đến chỗ một viên thị vệ có quan hệ
không tệ âm thầm dặn dò vài câu, nhờ đối phương canh gác giùm mình.

Sau đó không còn đắn đo gì nữa, Hải Lan Sát chạy về ngồi cạnh Minh

Ngọc, nhìn nàng hỏi rất nghiêm túc: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.