"Quý nhân." Nàng dập đầu nói, "Phận nô tài hèn mọn, người nhân từ
mới cho phép nô tài nói chuyện, nhưng Hoàng hậu nương nương thì khác,
nô tài có lẽ đến cơ hội mở miệng cũng đều không có."
Nói ngắn gọn, Hoàng hậu nhất định sẽ không tin tưởng lý do giải thích
của một tiểu cung nữ nhỏ bé.
"... Ta hiểu rồi." Du quý nhân phục hồi tinh thần lại, ánh mắt phức tạp
nhìn Ngụy Anh Lạc trước mắt, chậm rãi buông lỏng cánh tay nàng ra, "Ta
sẽ tự mình trần tình với Hoàng hậu, ngươi..."
Dừng một chút, ngữ khí mới chậm rãi hỏi hết câu: "Ngươi tên là gì?"
"Nô tài tên là Anh Lạc." Ngụy Anh Lạc cung kính trả lời.
Du quý nhân hướng nàng gật gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Du quý nhân vừa khuất dạng, Trương ma ma liền hung hăng trừng mắt
Ngụy Anh Lạc: "Ngươi tại sao phải nói như vậy với Du quý nhân!"
Vì cái gì?
Ngụy Anh Lạc nhìn qua bóng lưng của Du quý nhân.
"Người khôn giữ mình, chuyện khác mình đều có thể mặc kệ, nhưng
duy chỉ có các nàng, duy chỉ có loại tỷ muội này..." Ngụy Anh Lạc yên lặng
thầm nghĩ, "Mình không thể nào trơ mắt mặc kệ được, nhìn thấy các nàng
như thật sự nhìn thấy tỷ tỷ cùng bản thân mình vậy..."
Vì vậy, vì tình tỷ muội đáng quý này, nàng cam tâm tình nguyện mạo
hiểm một lần.
"Huống chi cũng không phải là không có thu hoạch gì." Nàng nghĩ
thầm, "Trong hậu cung chia bè kết phái, hai phe lớn nhất chính là Hoàng
hậu và Tuệ quý phi, nếu mình thật sự bởi vậy mà đắc tội Tuệ quý phi, liền