"Còn dám nói không có!" Thái hậu nổi giận lôi đình nói, "Nếu không
cấu kết với Bạch Liên giáo, tại sao ngươi lại không làm tròn nhiệm vụ?"
Hoằng Lịch thở dài một tiếng: "Hắn không phải không làm tròn nhiệm
vụ, mà là nhận được mệnh lệnh quan trên, xem việc dập tắt lửa thuyền vờ
như không thấy. Quan trên dám đưa ra loại mệnh lệnh này là ai đây?"
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Hoằng
Trú.
Chịu trách nhiệm an toàn lần đi Nam tuần này là hắn, có thể phân
công liên lạc với binh sĩ là hắn, có tư cách quan trên ra lệnh với quân phòng
hộ là hắn.
"Hoằng Trú!" Thái hậu đột nhiên giận dữ nói, "Ngươi lại dám phạm
thượng làm loạn!"
Hoằng Trú sắc mặt sợ hãi, quỳ rạp xuống đất: "Hoàng huynh, Bạch
Liên giáo là phản đảng, ý đồ lật đổ giang sơn Đại Thanh chúng ta, thần đệ
sao dám cùng bọn hắn cấu kết. Thần đệ không có, thần đệ thật sự không
có!"
"Ngươi hạ lệnh giết sạch Bạch Liên giáo đồ, một tên cũng không để
sót." Hoằng Lịch lại cười, "Nhưng mà Tri phủ Hàng Châu không thuộc
quyền quản lý của ngươi, bọn hắn đang giam cầm mấy tên còn sống, bao
gồm trên thuyền lẫn trên bờ đấy, tùy thời có thể mang đến đối chất cùng
ngươi. Trẫm cũng muốn sớm biết rõ, đến tột cùng là ai điều khiển lực
lượng phòng vệ ngự thuyền, là ai âm thầm cấu kết phản đảng. Đương
nhiên, có lẽ cái gọi là Bạch Liên giáo đồ -- "
Hắn nheo mắt lại, dáng vẻ tươi cười dần dần rút đi, lạnh lẽo nói: "Chỉ
là sát thủ mà ngươi nuôi dưỡng mà thôi!"