DIÊN HI CÔNG LƯỢC TRUYỆN - Trang 792

"Cuối cùng vẫn là vì Tô gia." Thuần phi cười cười tự giễu: "Vì vậy,

ngươi cứ trơ mắt nhìn ta, từng bước từng bước lún càng sâu, lừa gạt chính
mình hết lần này đến lần khác, sau đó trước mặt ngài ấy, một chút tự tôn
cuối cùng cũng không còn!"

Ngọc Hồ vốn là đầy tớ nhà Tô gia, toàn bộ phụ mẫu huynh đệ đều làm

việc cho Tô gia, đương nhiên một lòng hướng về Tô gia, nhưng quyết
không thể thừa nhận, nếu không, tương lai sau này, cô ta biết phải sống
chung với Thuần phi như thế nào? Vì thế, bấy giờ Ngọc Hồ vội vàng giải
thích: "Nương nương, người si luyến (si mê lưu luyến) Phú Sát Phó Hằng,
đối với chuyện vào phủ, hận không thể dùng cái chết để chống đối! Đến khi
người biết đại tiểu thư Phú Sát gia sắp trở thành phúc tấn, người mới đồng
ý vào phủ! Người nói muốn thay Phó Hằng trông coi phúc tấn, bảo vệ phúc
tấn! Nô tỳ thấy người phấn chấn trở lại, sao nỡ lòng nào nói ra chân
tướng?"

Nghe đến đó, Thuần phi nở nụ cười, cười chính mình si tâm vọng

tưởng, cười bản thân tự mình đa tình.

"Chỉ nguyện tình chàng như ý thiếp, mãi nhớ về nhau trọn kiếp người

(*)... Ta thấy ngài ấy luôn đeo bên mình tuệ tử đó, còn tưởng ngài ấy cũng
có tình cảm với mình. Ta không cần nhiều, chỉ cần ngài ấy vẫn mang theo
tuệ tử, ta nguyện vì ngài ấy mà trả giá hết thảy, làm cái bóng của Hoàng
hậu, bảo vệ Hoàng hậu, thậm chí không tiếc tránh sủng. Cuối cùng, ta được
cái gì?" Thuần phi rơi lệ đầy mặt, "Ngài ấy nói, 'Phó Hằng và người cũng
không có quen thân' ..."

(*) Nguyên văn: "Chích nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ

tương tư ý", trích từ bài thơ Bốc toán tử của Lý Chi Nghi

Cố gắng tất cả, đổi lại chỉ một bên tình nguyện.

Chân tình gìn giữ, nghiễm nhiên trở thành trò chê cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.