ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 103

Lúc này cả hai tay cô bé nắm chặt lấy hai tay anh. Anh không muốn nhận sự

an ủi của cô – anh cảm thấy rất khó thoát khỏi những suy nghĩ trong mình để
chấpan ủi đó – nhưng anh đã làm được điều đó, và nghĩ rằng cô ta cần được có
cơ hội để an ủi anh hơn là anh cần được an ủi. Họ cứ nắm chặt tay nhau như
thế bên chiếc bàn ăn. Rồi Tom cũng trở lại từ hầm rượu với bốn chiếc đèn pin
và một chiếc đèn xách vẫn còn để trong hộp.

8

Ánh sáng từ chiếc đèn xách Coleman tỏa ra đủ để họ không phải dùng đến

đèn pin. Đó là một thứ ánh sáng trắng và chói mắt, nhưng Clay thích vẻ rực rỡ
của nó, thích cái cách mà nó xua đuổi tất cả những cái bóng của họ và cả của
con mèo – lúc này đang nhảy lên tường trông giống như một hình ảnh về lễ hội
Hallowen được cắt ra từ giấy kếp đen.

“Cháu nghĩ chú nên kéo rèm lại.” Alice nói.

Tom đang mở một trong những chiếc bao bố lấy từ quán Metropolitan,

những chiếc bao có dòng chữ CHO CHÓ ở một bên và dòng chữ CHO
NGƯỜI ở bên còn lại. Ông ta dừng lại và nhìn Alice bằng ánh mắt tò mò. “Tại
sao?”

Cô bé nhún vai và mỉm cười. Clay nghĩ đó là một nụ cười kỳ dị nhất mà anh

từng thấy trên khuôn mặt của một cô gái mới lớn. Cô bé đã chùi sạch máu trên
mũi và cằm, nhưng có những quầng thâm quanh mắt cô bé; ánh sáng của chiếc
đèn Coleman đã tẩy trắng khuôn mặt cô bé thành bộ mặt của người chết, và nụ
cười làm ánh sáng phản chiếu trên những chiếc răng giữa đôi môi run rẩy bợt
màu. Clay nghĩ cô bé trông giống như một diễn viên điện ảnh của những năm
1940 thủ vai một nhân vật đang bị suy sụp thần kinh. Chiếc giầy nhỏ được để
trên bàn trước mặt cô bé, và cô bé đang xoay nó bằng một ngón tay. Mỗi khi cô
bé xoay chiếc giầy, nhưng chiếc dây buộc giầy lại nảy nhẹ và kêu lách cách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.