ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 104

Clay bắt đầu hi vọng cô bé sớm dừng trò chơi ấy lại. Cô bé càng chơi trò ấy lâu
bao nhiêu thì sự việc càng trở nên tồi tệ hơn bấy nhiêu khi nó kết thúc. Cô bé
đã xả được một chút, nhưng vẫn chưa đủ. Cho đến lúc này, anh là người đã xả
được nhiều nhất.

“Cháu nghĩ là không nên để cho người ta nhìn thấy chúng ta ở đây, thế thôi.”

Alice nói. Cô bé lại xoay chiếc giầy. Một thứ mà cô bé gọi là Nike Trẻ con. Nó
xoay tròn. Những chiếc dây giầy kêu lách cách trên chiếc bàn cao được đánh
véc ni sáng bóng. “Cháu nghĩ là nếu… mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.”

Tom nhìn Clay

“Có lẽ Alice nói đúng,” Clay nói. “Tôi không muốn chúng ta là ngôi nhà

duy nhất thắp đèn trong toàn dãy phố này, cho dù là ánh đèn hắt ra từ phía sau
nhà.”

Tom đứng dậy và kéo rèm che chiếc cửa sổ phía trên bồn rửa bát lại mà

không nói thêm một lời nào.

Còn hai chiếc cửa sổ nữa trong bếp, và Tom kéo rèm che luôn cả hai chiếc

cửa sổ đó. Ông ta bắt đầu quay trở lại bàn, rồi đổi hướng và đi tới đóng chiếc
cửa giữa bếp và hành lang lại. Alice vẫn xoay xoay chiếc giầy trên mặt bàn.
Dưới ánh sáng chói của chiếc đèn Coleman, Clay có thể nhận thấy chiếc giầy
ấy có màu hồng và màu đỏ tía, những màu mà trẻ con thường ưa thích. Nó
quay tròn. Những chiếc dây giầy bay bay và kêu lách cách. Tom nhìn, cau mày
rồi ngồi xuống, và Clay nghĩ: Bảo cô ta vứt nó đi. Hãy nói là cô ta không biết
nó đến từ đâu và ông không muốn thấy nó trên chiếc bàn của mình. Như thế
cũng đủ để cô ta tỉnh lại và chúng ta có thể lo cho chuyện của chính chúng ta.
Hãy nói đi. Tôi nghĩ là cô ta đang chờ ông nói điều đó. Tôi nghĩ đó là lý do
khiến cô ta làm thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.