ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 105

Nhưng Tom chỉ cắm cúi lấy bánh ra khỏi túi – thịt bò và pho mát, thịt cừu và

pho mát – và chia phần. Ông ta lấy từ tủ lạnh ra một bình trà đá (“Vẫn còn
lạnh,” ông ta nói), và lấy ra một gói thịt băm còn thừa cho con mèo.

“Nó xứng đáng được đối xử như thế,” ông ta phân bua. “Hơn nữa, cứ mất

điện thế này thì tủ lạnh cũng chẳng thể dùng được, và gói thịt này sẽ thiu mất.”

Có một chiếc điện thoại treo trên tường. Clay thử nhấc ống nghe, nhưng lần

này thậm chí anh còn chẳng nghe thấy tiếng tút tút. Nó đã chết cứng như là…
ừ, người phụ nữ mặc bộ đồ vét bên công viên. Anh ngồi xuống bên bàn và bắt
đầu ăn phần bánh của mình. Anh rất đói nhưng chẳng muốn ăn chút nào.

Alice bỏ chiếc bánh của cô ta xuống sau ba miếng cắn. “Cháu không thể

nuốt nổi,” cô bé nói. “Không thể. Có lẽ vì cháu quá mệt. Cháu muốn đi ngủ.
Và cháu muốn vứt bỏ chiếc váy này. Cháu nghĩ không thể tắm rửa – nhưng
cháu sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để vứt bỏ chiếc váy chết tiệt này đi. Nó toàn
mùi mồ hôi và mùi máu.” Cô bé lại xoay chiếc giầy. Nó quay tròn bên cạnh tờ
giấy trên đó có chiếc bánh xăng đuých mà cô bé hầu như chưa đụng đến.
“Cháu cũng không thể chịu đựng được mùi của mẹ cháu trên đó. Mùi nước hoa
của mẹ cháu.”

Một thoáng yên lặng, không ai nói gì. Clay chìm vào suy tưởng. Anh hình

dung thấy cảnh Alice cởi chiếc váy, chỉ còn xu chiêng và xi líp màu trắng, với
đôi mắt hốc hác nhìn trừng trừng khiến cô gái trông giống như một con búp bê
bằng giấy. Trí tưởng tượng nghệ sỹ của anh, thường rất dồi dào, bổ sung vào
bức tranh đó những chiếc dây đeo xu chiêng trên vai và hai bắp chân dài bên
dưới. Anh cảm thấy bị sốc không phải vì bức tranh ấy gợi dục mà vì nó hoàn
toàn không gợi dục. Từ phía xa, rất xa, dội lại một tiếng nổ phùm trầm đục.

Tom phá vỡ sự yên lặng, và Clay thầm cảm ơn ông ta vì điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.