ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 107

mình giống như anh thì nước trong bồn cầu chắc cũng đủ sạch. Và tất nhiên là
còn có nước trong thùng đựng nước xả bồn cầu.

Rafer nhảy lên ghế của Tom và bắt đầu liếm vuốt dưới ánh sáng của chiếc

đèn Coleman. Clay có thể nghe thấy tiếng gừ gừ của nó, cho dù có tiếng xì xì
liên tục của chiếc đèn. Đối với chú mèo Rafe, cuộc sống vẫn bình lặng.

Anh nghĩ đến hình ảnh Alice xoay xoay chiếc giầy và băn khoăn, gần như là

một kiểu suy nghĩ lúc nhàn rỗi, là liệu một cô gái 15 tuổi có thể bị suy sụp thần
kinh hay không.

“Đừng có ngớ ngẩn,” anh nói với con mèo. “Tất nhiên là phải tính cách. Lúc

nào mà chẳng có chuyện. Họ sẽ làm phim về chuyện này.”

Rafer nhìn anh bằng đôi mắt màu xanh uyên bác và tiếp tục liếm vuốt. Đôi

mắt nó dường như muốn nói: Nói tiếp đi. Hồi còn bé anh có hay bị đánh đòn
không? Anh có nhớ hơi mẹ mình không?

Mùi nước hoa của mẹ em.

Hình ảnh Alice hiện ra trong đầu anh, một con búp bê giấy với đôi mắt mở

to.

Đừng có ngơ ngẩn, đôi mắt của Rafe nói. Búp bê không mặc xu chiêng. Anh

là hạng nghệ sỹ nào?

“Hạng thất nghiệp,” anh nói. “Làm ơn câm mồm lại, được chứ hả?” Anh

nhắm mắt lại, nhưng điều đó khiến cho mọi chuyện càng trở nên tồi tệ. Bây giờ
thì đôi mắt của Rafer bồng bềnh trong bóng tối, giống đôi mắt con mèo
Cheshire của Lewis Carroll: Tất cả chúng ta đều điên rồi, Alice ạ. Và trong
tiếng xì xì không dứt của chiếc đèn Coleman, anh có thể nghe thấy tiếng gừ gừ
của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.