ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 111

Trừ phi Boston bị cháy trụi. Các cửa hàng rượu bia bị cướp phá và đàn ông

đánh nhau chí tử để cướp những két bia. Cũng đã gần đến mức như thế.

Trong khi đó, Tom ngồi quan sát anh và chờ anh quyết định… điều đó có

nghĩa là ông ta đã đi đến quyết định. Rafer nhảy lên lòng ông ta. Tom bỏ chiếc
bánh xuống và xoa đầu nó.

“Thế này đi,” Clay nói. “Nếu ông có vài chiếc chăn hay gối, tại sao tôi

không ngủ ở cửa vòm ngoài kia? Rất kín, và còn tối hơn là ở ngoài phố. Có
nghĩa là nếu có ai đó đi ngoài phố, tôi sẽ thấy họ trước khi họ thấy tôi. Đặc biết
nếu đó là những người điên. Làm sao họ còn biết cách đi rón rén để qua mặt
tôi?”

“Đúng thế, những người xông vào từ ngoài phố thì không thể qua mặt anh.

Sợ là sợ những người xông vào từ phía sau. Đại lộ Lynn chỉ cách đây một toà
nhà.”

Clay nhún vai, cố thể hiện rằng họ không thể chống cự với mọi chuyện – và

có chống cự cũng không thể chắc chắn thành công hoàn toàn – trong hoàn cảnh
như thế này.

“Được rồi, cứ thế đi,” Tom nói, sau khi đã cắn một miếng bánh và cho Rafer

một mẩu thịt băm. “Nhưng anh có thể đánh thức tôi vào lúc ba giờ. Nếu lúc đó
Alice vẫn chưa thức giấc, chắc chắn cô bé đang ngủ say.”

“Cứ để xem tình hình thế nào đã,” Clay nói. “Này, tôi nghĩ tôi đã có câu trả

lời cho chuyện này, nhưng ông không có

“Không,” Tom nói. “Đến một chiếc gậy cũng không có.” Ông ta nhìn chiếc

bánh của mình rồi đặt xuống bàn. Rồi ông ta ngước nhìn Clay bằng một ánh
mắt buồn rầu. “Anh có nhớ viên cảnh sát nói gì trước khi anh ta bắn người đàn
ông điên cạnh công viên không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.