ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 123

“Mọi người đâu hết cả rồi?” anh thì thầm. “Một số đã đi về phía bắc hay

phía nam, và đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Nhưng những người còn lại đã đi đâu?”

Không có tiếng trả lời từ ngoài phố. Chết tiệt, có lẽ là Tom đã nói đúng –

những chiếc điện thoại di động gửi đến họ một mệnh lệnh làm họ mất trí vào
lúc ba giờ chiều và làm họ tắt thở vào lúc tám giờ tối. Có vẻ như quá khó tin,
nhưng anh nhớ là mình cũng đã cảm thấy như vậy về những chiếc đĩa CD có
thể ghi được.

Sự câm lặng từ dãy phố trước mặt anh; sự câm lặng từ ngôi nhà sau lưng

anh. Một lát sau, anh ngả người ra lưng ghế và nhắm mắt lại. Anh nghĩ anh có
thể ngủ gật, nhưng ngờ rằng anh khó có thể thực sự ngủ lại. Tuy nhiên, cuối
cùng thì anh đã thiếp đi, và lần này không có một giấc mơ nào. Một lần, ngay
trước khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện, một con chó lai chạy tới trước cửa
nhà Tom McCourt, nhìn anh trong lúc anh đang nằm ngáy trong chiếc vỏ kén
bằng chăn của mình, rồi lại chạy đi. Nó chẳng có gì phải vội vã; thức ăn có đầy
ở Malden vào buổi sáng hôm ấy, và có thể là trong nhiều buổi sáng tiếp theo.

12

“Clay. Dậy đi.”

Một bàn tay lay anh dậy. Clay mở mắt và trông thấy Tom đang cúi xuống

phía anh. Ông ta mặc chiếc quần bò màu xanh và áo sơ mi màu xám. Chiếc
cửa vòm được chiếu sáng bởi một thứ ánh sáng xanh nhạt. Clay liếc nhìn đồng
hồ đeo tay trong lúc bỏ chân xuống khỏi ghế. Sáu giờ hai mươi phút.

“Anh cần phải xem thứ này,” Tom nói. Trông ông ta tái nhợt, đầy vẻ lo lắng,

và hai bên ria mép của ông ta có vẻ như bạc thêm. Một bên đuôi áo tuột ra
ngoài, và tóc gáy ông ta dường như dựng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.