ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 126

Anh mỉm cười với Alice, và cũng không quá khó để cười. Không có những

chữ cái lồng nhau trên túi chiếc áo pijama mà Tom cho cô bé mượn, nhưng
đúng là nó có màu xanh dương như anh đã hình dung, và cô bé trông thực sự
xinh đẹp trong bộ quần áo ngủ đó, với đôi chân trần và ống quần cuộn lên bắp
chân cùng mái tóc rối. Cho dù gặp ác mộng, trông cô bé có vẻ đã khá hơn
nhiều. Clay biết anh và Tom trông cũng đã khá hơn.

“Đó không phải là một chiếc xe bị đậm, hay một cái gì đó giống thế,” anh

nói. “Chỉ là một người đàn ông đang ăn bí ngô trong vườn nhà Tom.”

Cô bé đứng giữa hai người bọn họ, đặt tay lên thành bồn rửa bát và kiễng

chân lên để nhìn ra ngoài. Cánh tay cô bé chạm vào tay anh, và anh có thể cảm
thấy hơi ấm tỏa ra từ làn da cô bé. Cô bé nhìn một lúc lâu, rồi quay sang Tom.

“Chú nói là họ đã tự sát hết rồi mà.” Cô bé nói, và Clayiết là cô bé đang cáo

buộc hay đang đùa cợt. Có lẽ cô bé chưa thể nhận thức được mọi chuyện, anh
nghĩ.

“Chú đâu có dám chắc.” Tom phân bua.

“Chú nói bằng một giọng đoan chắc mà.” Cô bé lại nhìn ra ngoài. Clay nghĩ

ít nhất thì cô bé cũng không phát hoảng. Thực tế thì anh thấy cô bé có vẻ khá
điềm tĩnh, thậm chí còn hơi khôi hài trong bộ quần áo như của hề Sác lô.
“Này… chú?”

“Gì thế?” cả Clay và Tom củng lên tiếng.

“Hãy nhìn chiếc xe cút kít mà xem. Nhìn bánh xe ấy.”

Clay đã thấy điều mà cô bé muốn nói – một đống vỏ, cùi, và hạt bí ngô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.