ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 139

“Tất nhiên rồi.” Anh nhìn Tom, đứng dậy, và đi lên cầu thang.

Alice đang ở trong căn phòng dành cho khách trông có vẻ như không mấy

khi được đón khách, cho dù hai chiếc gối nói lên rằng Tom đã nằm ngủ bên
cạnh cô bé gần suốt đêm, và tấm khăn trải giường nhầu nát nói lên rằng đó là
một đêm rất tồi tệ. Cô bé đã tìm được một chiếc quần kaki khá vừa vặn và
chiếc áo phông có dòng chữ CÔNG VIÊN HỒ CANOBIE thêu trên ngực áo
dưới hình một chiếc tầu lượn. Trên sàn là một bộ dàn âm thanh xách tay mà
Clay và các bạn của anh đã từng khao khát theo kiểu mà Johnny đã từng khao
khát một chiếc điện thoại di động màu đỏ. Clay và các bạn của anh gọi những
dàn âm thanh như vậy là thùng bùm hay hộp xập xình.

“Cái này để trong phòng thay quần áo và pin trông có vẻ còn rất mới,” cô bé

nói. “Cháu nghĩ thử bật nó lên và dò sóng vô tuyến xem sao, nhưng cháu
không biết làm.”

Anh nhìn chiếc hộp xập xình trên sàn gỗ bóng loáng của căn phòng dành

riêng cho khách, và anh cũng ngại. Nó có thể là một khẩu súng đã nạp đạn.
Nhưng anh cảm thấy như có một sự thôi thúc khiến anh phải đưa tay ra và vặn
chiếc núm chọn chương trình, lúc này đang hiển thị ở chữ CD, sang chữ FM.
Anh nghĩ Alice cũng cảm thấy sự thôi thúc đó, và đó là lý do tại sao cô bé đã
gọi anh. Thôi thúc được chạm vào một khẩu súng đã nạp đạn chắc cũng chẳng
khác thế là mấy.

“Cô em gái của tôi đã tặng nó cho tôi cách đây hai năm, nhân ngày sinh nhật

của tôi,” giọng Tom cất lên từ phía cửa khiến cả hai người giật mình. “Tôi đã
nạp điện cho nó hồi tháng Bảy vừa rồi và xách ra bãi biển. Hồi tôi còn bé,
chúng tôi thường ra bãi biển và nghe rađiô, cho dù chưa bao giờ tôi có một
chiếc to như thế này.”

“Tôi cũng vậy,” Clay nói. “Nhưng tôi cũng muốn có một chiếc như thế này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.