thứ đó!” Cô bé cười to, một tiếng cười có cái gì đó như điên dại, tiếng cười của
một người trong cơn choáng váng. “Sẽ ra sao nếu chúng ta bắt phải những
sóng mà bố mẹ cháu đã nghe? Cả những người ở ngoài kia nữa? Các chú có
muốn liều không?”
Ban đầu Tom im lặng. Rồi ông ta nói một cách thận trọng như để dò xét ý tứ
của Clay và Alice. “Một người trong chúng ta có thể thử xem sao. Hai người
còn lại sẽ tránh ra ngoài và chờ cho đến khi…”
“Không.” Clay nói.
“Không, xin đừng làm thế,” Alice nói. Cô bé gần như sắp khóc. “Cháu cần
cả hai chú.”
Họ đứng quanh chiếc đài và nhìn nó chằm chằm. Clay thấy mình đang nghĩ
đến những cuốn truyện khoa học viễn tưởng mà anh đã đọc hồi còn bé (đôi khi
ngoài bãi biển và nghe Nirvana hát trên rađiô). Trong một vài cuốn truyện đó,
thế giới đã bị hủy diệt. Rồi những người anh hùng đã xây dựng lại tất cả.
Không phải là không có những cuộc đấu tranh và những trở lực, nhưng đúng
thế, họ đã sử dụng những công cụ và công nghệ và xây dựng lại tất cả. Không
có một cuốn truyện nào mà trong đó những nhân vật chính chỉ biết đứng nhìn
chiếc rađiô như lúc này. Chẳng sớm thì muộn, ai đó sẽ phải sử dụng một công
cụ nào đó hoặc sẽ bật rađiô lên, anh nghĩ, bởi vì phải có ai đó làm chuyện ấy.
Đúng vậy. Nhưng không phải là trong sáng nay.
Cảm thấy mình như là kẻ phản bội trước một điều lớn lao hơn những gì mà
anh có thể hiểu, Clay bê bộ dàn âm thanh của Tom vào phòng thay đồ rồi đóng
cửa lại.
16