tiếng còi báo động mệt mỏi đã tắt hẳn. Từ phía xa thi thoảng vẫn vang lên
những tiếng súng, nhưng không có tiếng súng nào gần như tiếng súng ngắn
vang lên từ trung tâm thị trấn hồi nãy. Clay để ý quan sát xem có kẻ mất trí nào
tìm cách đột nhập vào những căn nhà hai bên phố hay không, nhưng cho dù thi
thoảng cũng có kẻ đi lên các bãi cỏ, không có một dấu hiệu nào cho thấy họ
sắp biến thành kẻ đột nhập. Điều mà đa số bọn họ thường làm là đi loanh
quanh, thi thoảng cướp thức ăn của nhau, thi thoảng đánh nhau hoặc cắn nhau.
Ba hay bốn kẻ trong bọn họ – trong số đó có con dâu của ông Scottoni – đang
nằm giữa đường, hoặc là đã chết, hoặc đang bất tỉnh. Clay đoán rằng phần đa
những người đã đi qua trước cửa nhà Tom hồi sáng sớm đều vẫn ở trong khu
quảng trường, đang tổ chức lễ hội khiêu vũ đường phố hoặc Lễ hội thịt sống
thường niên Malden lần thứ nhất, và đội ơn Chúa vì điều đó. Dù vậy, anh vẫn
cảm thấy lạ là tại sao ý thức bầy đàn, ý thức mục tiêu đã bị tan biến nhanh như
vậy.
Sang chiều, khi cảm thấy quá buồn ngủ, anh đi vào bếp và thấy Alice đang
gối đầu trên hai cánh tay và ngủ vùi. Chiếc giầy nhỏ, chiếc giầy mà cô bé gọi
là Nike Trẻ em, nằm cạnh một bên tay. Khi anh đánh thức Alice, cô bé giật
mình tỉnh dậy nhìn anh bằng ánh mắt hốt hoảng và ghì chặt chiếc giầy vào
ngực như thể sợ anh cướp mất.
Anh hỏi xem Alice có thể canh gác một lát từ phía cuối hành lang mà không
để ai nhìn thấy không. Alice đồng ý. Clay mang một chiếc ghế lại cho cô bé.
Cô bé dừng lại ở cánh cửa dẫn vào phòng khách. “Nhìn kìa!”
Anh nhìn qua vai cô bé và thấy con mèo Rafer đang cuộn tròn nằm ngủ trên
bụng Tom. Anh cằn nhằn một cách ngạc nhiên.
Cô bé ngồi lên chiếc ghế mà anh đem tới, khuất sau phía trong cửa đủ xa để
nếu có ai nhìn vào bên trong, họ cũng không thể thấy được cô bé. Vừa liếc
nhìn ra ngoài đường, cô bé đã nói, “Họ không di chuyển thành bầy nữa.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?”