“Tôi mang nó tới bãi biển Hampton ở New Hampshire cùng với một đống
đĩa CD của Van Halen và Madonna, nhưng ần này thì khác. Từ đó tôi không sử
dụng lần nào nữa. Tôi nghĩ là tất cả các đài đều đã ngừng phát sóng, đúng
không?”
“Cháu tin là một số đài vẫn còn sóng,” Alice nói. Cô bé đang cắn chặt môi
dưới. Clay nghĩ nếu cô bé không ngừng lại, nó sẽ bắt đầu chảy máu. “Các đài
phát mà bọn bạn của cháu gọi là rô bốt tám mươi. Có những cái tên rất thân
thiện như BOB hay FRANK, nhưng tất cả đều phát sóng từ một trung tâm máy
tính truyền thanh khổng lồ nào đó ở Colorado rồi được tiếp sóng bằng vệ tinh.
Bạn cháu nói như thế. Và…” Alice liếm chỗ môi mà mình vừa cắn. Vết cắn
mọng máu dưới da. “Và đó cũng là cách phát sóng điện thoại di động bằng vệ
tinh, đúng không chú?”
“Chú không biết,” Tom nói. “Chú nghĩ điều đó có thể đúng đối với những
cuộc gọi đường dài… và chắc chắn là phải thế với những cuộc gọi xuyên Đại
Tây Dương… và chú nghĩ rằng một bộ óc thiên tài nào đó có thể gài một tín
hiệu vệ tinh vào tất cả các đài phát… những tháp truyền tín hiệu…”
Clay biết các đài phát mà ông ta đang nói tới, những bộ khung bằng thép với
những chiếc đĩa tròn gắn đầy trên đó trông chẳng khác gì những xúc tu màu
xám. Trong mười năm qua, những trạm tiếp sóng như thế đã mọc lên ở khắp
nơi.
Tom nói, “Nếu chúng ta có thể bắt sóng một đài địa phương nào đó, chúng
ta sẽ biết điều gì đang diễn ra. Biết phải làm gì, đi đâu…”
“Đúng vậy, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu sóng phát thanh cũng bị nhiễm?”
Alice nói. “Đó là những gì cháu muốn nói. Sẽ ra sao nếu chúng ta bắt phải loại
sóng mà…” - Cô bé lại liếm môi và nói bằng giọng run run – “mà mẹ cháu đã
bắt phải? Còn bố cháu nữa? Đúng, bố cháu có một chiếc điện thoại di động
mới mua, đủ thứ chuông và còi - video, kết nối internet – bố cháu thích những