Sau khi đi tiểu xong, anh vội vã đi xuống cầu thang. Tom và Alice đang
đứng ở gần cửa vòm và quàng tay qua lưng nhau. Chắc chắn là chẳng ai có thể
trông thấy họ; bầu trời phủ đầy mây và cửa vòm đã bắt đầu tối lại. Chỉ còn một
vài người trên phố Salem. Tất cả bọn họ đều đi về hướng tây, không hoàn toàn
là chạy, nhưng rất nhanh. Một nhóm bốn người đi nganh qua phố, bước qua
mấy xác người và một đống đồ ăn vương vãi, có cả một chiếc đùi cừu đã bị
gặm trơ xương, mấy chiếc túi bóng và những chiếc thùng cát tông bị xé rách,
và đầy những hoa quả và rau vương vãi trên nền đường. Phía sau họ là nhóm
sáu người đi trên vỉa hè. Họ không nhìn nhau nhưng vẫn đi đều hàng, và lúc
bước qua cửa nhà Tom trông họ như nh lại làm một, và Clay nhận thấy ngay cả
tay họ cũng vung rất đều. Phía sau họ là một cậu bé khoảng mười bốn tuổi
đang đi cà nhắc và kêu lên những âm thanh vô nghĩa như tiếng quạ kêu đang
cố đuổi kịp những người đi trước.
“Họ để mặc những người chết và những người hoàn toàn bất tỉnh,” Tom nói,
“nhưng thật sự họ đã giúp một đôi đang lảo đảo sắp ngã.”
Clay nhìn quanh để tìm kiếm người phụ nữ mang thai hồi sáng nhưng không
thấy cô ta đâu. “Cô Scottini?”
“Cô ta là một trong những người được họ giúp.” Tom nói.
“Vậy là họ lại hành xử như những con người.”
“Đừng nghĩ như vậy,” Alice nói. “Một trong những người được họ giúp đã
không thể đi nổi, và sau khi ông ta bị ngã vài lần, một trong những người đã cố
giúp đỡ ông ta mệt mỏi không muốn làm một Hướng Đạo Sinh nữa và…”
“Giết ông ta,” Tom nói. “Không phải bằng tay, giống như người đàn ông
trong vườn. Mà bằng răng. Cắn đứt họng ông ta.”