ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 148

Cô bé nhìn anh như thể anh là một người kỳ cục. “Một người bạn của cháu

có đĩa DVD. Chúng cháu đã xem bộ phim ấy từ hồi học lớp tám.” Từ hồi Pony
Express vẫn còn hoạt động và những thảo nguyên vẫn đầy trâu bò, giọng cô bé
như muốn nói như vậy. “Trong bộ phim ấy, tất cả những người chết – không
phải tất cả, nhưng phần lớn – quay trở lại khu đất trống nơi họ đã bị đánh
thức.”

Tom McCourt nhìn cô bé rồi cười phá lên. Đó là một tiếng cười to, to đến

mức ông ta phải tựa vào tường, và Clay nghĩ tốt nhất là nên đóng chiếc cửa
giữa hành lang và cổng vòm lại. Không có cách nào để biết những sinh vật trên
phố kia thính đến mức nào; tất cả những gì anh nghĩ đến lúc này là thính giác
của người điên trong tác phẩm Trái tim biết nói của Poe đặc biệt tinh nhạy.

“Đúng thế chứ còn gì,” Alice nói và chống tay vào hông. Chiếc giầy trẻ em

lủng lẳng trên cổ tay. “Đi thẳng tới khu mua sắm.” Tom cười thậm chí còn to
hơn, đầu gối ông ta khuỵu xuống sàn nhà và ông ta vỗ tay vào chiếc áo sơ mi
của mình.

“Họ đã chết…,” ông ta hổn hển, “… và quay trở lại… rồi đi tới khu mua

sắm. Chúa ơi, liệu Jerry Falwell…” ông ta lại cười sằng sặc. Nước mắt bắt đầu
chảy dòng dòng trên má. Rồi ông ta cũng kiềm chế được, “Liệu Jerry Falwell
có biết rằng thiên đường chính là khu mua sắm ở Newcastle không?”

Clay cũng bắt đầu cười cũng vậy, cho dù Clay nghĩ rằng cô bé hơi bực khi

câu chuyện của mình không được đón chào bằng sự quan tâm mà là bằng
những tiếng cười như rống lên. Dù vậy, khi mọi người bắt đầu cười, thường thì
ta phải cười theo. Thậm chí cả khi ta đang bực mình.

Họ gần như đã ngừng cười khi Clay bỗng nhiên nói, “Nếu thiên đường trông

không giống như Dixie, tôi cũng chẳng thèm lên đó làm gì.” Điều đó khiến cả
ba người lại cùng cười. Alice vừa cười vừa nói, “Nếu họ tụ tập thành bầy, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.