ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 179

sáng mờ mờ trong mưa phùn lất phất - “chúng ta sẽ tới đó. Các chú thấy thế
nào?”

“Chú nghĩ nghe có vẻ ổn.” Tom nói.

Cô bé nhìn sang Clay. Chiếc giầy nhỏ đã được cất đi - có lẽ lúc này đang ở

trong ba lô của cô bé - nhưng Clay có thể thấy cô bé đang rất muốn được xoắn
mạnh chiếc giầy ấy. Anh nghĩ thật may là Alice không nghiện thuốc, nếu
không có lẽ mỗi ngày cô bé phải hút đến bốn bao. “Nếu lối đi bị canh gác…”
cô bé bắt đầu.

“Chúng ta sẽ lo về chuyện đó nếu chúng ta phải lo,” Clay nói, nhưng thực

tình anh không lo về chuyện đó. Lối này hay lối khác, anh vẫn phải tới Maine.
Nếu chuyện đó đồng nghĩa với việc anh phải bò qua các bụi gai, giống như
vượt biên bất hợp pháp sang Canada để hái táo vào tháng Mười, anh cũng sẽ
làm. Nếu Tom và Alice quyết định ở lại, đó sẽ là một chuyện tồi tệ. Anh sẽ
buồn vì xa họ… nhưng anh vẫn cứ đi. Bởi vì anh muốn biết.

Con đường mà Alice tìm thấy trên tấm bản đồ mang tên - Đường Suối

Dostie - và nó gần như rộng mở. Sau bốn dặm đường, họ tới đường biên giới
bang, và họ bắt gặp khoảng năm hay sáu chiếc xe bị bỏ rơi, và trong đó chỉ có
một chiếc bị đâm bẹp. Họ cũng đi qua hai ngôi nhà, nơi họ trông thấy những
ánh đèn và tiếng ầm ầm của máy phát điện. Họ tính chuyện dừng lại tại những
ngôi nhà đó, nhưng không á lâu.

“Có thể chúng ta sẽ phải đọ súng với ai đó đang bảo vệ ngôi nhà của anh ta,”

Clay nói. “Lúc nào cũng phải giả định rằng có ai đó đang trú ẩn ở những nơi
mà chúng ta định bước chân vào. Những chiếc máy phát điện kia chắc đã được
khởi động khi hệ thống điện trong địa hạt bị cắt, và sẽ nổ cho đến khi hết
xăng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.