ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 196

sốc. Anh nghĩ rằng sau Xung Động và sự di tản của họ khỏi Boston, chẳng có
gì còn có thể khiến anh bị sốc, nhưng anh đã nhầm.

Anh không thể nghĩ rằng những ngôi trường dự bị như thế này lại tự nuông

chiều bản thân với những thứ tầm thường như bóng đá, nhưng bóng đá rõ ràng
là một thứ rất được ưu ái ở đây. Những dãy ghế ở hai bên sân Tonney trông có
vẻ như đủ chỗ cho hàng nghìn người, cùng với đó là những lá cờ trang trí đủ
màu sắc, nhưng lúc này đã rủ xuống vì mưa phùn trong mấy ngày qua. Có một
tấm bảng báo kết quả rất hiện đại ở phía xa với những chữ cái lớn gắn trên
bảng. Clay không đọc được dòng chữ ấy vì trời quá tối, nhưng có lẽ ngay cả
ban ngày anh cũng chưa chắc đã đọc được. Có đủ ánh sáng để nhìn thấy sân
bóng, và anh chỉ quan tâm đến điều đó.

Không một phân cỏ nào trên sân bóng là không có những kẻ mất trí chiếm

chỗ. Bọn họ nằm ngửa trên cỏ giống như những con cá hồi trong hộp, chân kề
chân, vai kề vai, hông kề hông. Mặt họ hướng lên bầu trời còn tối đen trước lúc
rạng đông.

“Ôi, Chúa ơi,” Tom nói. Giọng ông ta nghe nghèn nghẹt vì ông ta đã lấy một

tay bịt miệng mình.

“Giữ lấy cô bé!” vị Viện trưởng nói. “Cô ta sắp ngất rồi!”

“Không – cháu không sao.” Alice nói, nhưng khi Clay vòng tay qua vai cô

bé, cô bé ngả người vào anh và thở hổn hển. Mắt cô bé mở to với cái nhìn đờ
đẫn.

“Họ còn nằm cả trên khán đài nữa,” Jordan nói. Cậu ta nói bằng một giọng

điềm tĩnh đến mức Clay không tin rằng đó là sự thực. của một cậu bé đang làm
cho bạn mình yên lòng rằng cậu ta sẽ không bị những con giòi trong mắt của
một con mèo chết nuốt chửng. “Tôi và thầy Viện trưởng nghĩ rằng đó là nơi mà
bọn họ tập trung những người bị thương không có khả năng bình phục.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.