ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 198

Jordan ngoan ngoãn nghe lời, với điệu bộ của cậu học trò bị yêu cầu đọc

thuộc lòng một bài học mà cậu không hiểu, “Một con ma cà rồng đích thực đều
phải về tổ trước khi gà gáy, thưa thầy.”

“Đúng thế - trước khi gà gáy. Bây giờ, chỉ cần nhìn thôi. Đó là tất cả những

gì các anh cần lúc nàyhĩ là lại có những chỗ như thế này, đúng không? ”

“Alice biết.” Clay nói.

Mọi người lại nhìn xuống sân bóng. Và bởi vì bóng đêm đã bắt đầu tan dần,

Clay nhận ra rằng những đôi mắt dưới kia đều mở trừng trừng. Anh hoàn toàn
tin chắc rằng những người kia chẳng nhìn gì, họ chỉ đơn giản… mở mắt.

Có cái gì đó khủng khiếp đang diễn ra ở đây, anh nghĩ. Việc tập hợp thành

bầy đàn chỉ là điểm khởi đầu.

Hình ảnh những con người nằm ép sát vào nhau với những bộ mặt trống

rỗng (phần lớn là trắng bệch; suy cho cùng thì đây là địa hạt New England)
thật là khủng khiếp, nhưng những ánh mắt vô hồn đang hướng lên bầu trời kia
làm anh khiếp hãi, một nỗi khiếp hãi không thể gọi thành tên.Từ đâu đó, không
xa lắm, một con chim bắt đầu cất tiếng hót. Đó không phải là tiếng gà gáy,
nhưng vị Viện trưởng vẫn giật mình, và lảo đảo. Lần này Tom là người đỡ ông
ta.

“Đi thôi,” vị Viện trưởng nói với họ. “Từ đây đến Nhà Cheatham chỉ một

đoạn ngắn, nhưng chúng ta phải đi ngay. Sự ẩm ướt làm tay chân tôi cứng như
gỗ. Đỡ khuỷu tay cho thầy, Jordan.”

Alice gỡ vòng tay Clay ra và bước tới cạnh ông già. Ông ta mỉm cười với cô

bé, một nụ cười từ chối, và lắc đầu. “Jordan có thể chăm sóc ta. Bây giờ bọn ta
chăm sóc lẫn nhau – đúng không Jordan? ”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.