Như để khẳng định lời cô bé, một tiếng rền rĩ lại cất lên từ sân Tonney:
nhiều giọng cùng cất lên một lúc như để thể hiện sự đồng cảm và – có lẽ thế –
để chia sẻ sự đau đớn. Một chiếc đài đĩa – Clay đoán là máy chủ, chiếc đài đĩa
có chứa một chiếc CD thực sự – vẫn tiếp tục chơi. Mười phút sau, các đài đĩa
khác lại tiếp tục hòa âm cùng với máy chủ. Tiếng nhạc – lúc này đang là bàn
Gần bên em của ban nhạc Carpenters – bay vút lên trời cao theo cái cách mà
nó đã lắng xuống. Lúc đó, viện trưởng Ardai, bây giờ đã đi cà nhắc rất rõ, đã
dần trở lại Nhà Cheatham. Không lâu sau đó, tiếng nhạc dừng lại… nhưng lần
này là dừng ngay, giống như buổi sáng hôm trước. Từ phía xa, vượt qua một
chặng đường mà chỉ có Chúa mới biết là bao xa cùng với gió, vọng lại một
tiếng súng, rất nhỏ. Rồi cả thế giới chìm vào im lặng, một sự im lặng kỳ quái,
đợi chờ bóng đêm nhường chỗ cho ánh sáng ban ngày.
19
Khi những tia sáng đầu tiên xuyên qua những rặng cây ở đằng đông, họ
đang đứng quan sát bầy người mất trí một lần nữa lại bắt đầu rời khỏi sân bóng
theo đội ngũ san sát, hướng về thị trấn Gaiten và các vùng phụ cận. Khi bầy
người kia vừa đi vừa tản ra trên con dốc dẫn xuống Đại lộ Học viện như không
thể có chuyện gì xảy ra vào lúc gần sáng. Nhưng Clay không tin. Anh nghĩ họ
cần phải thực hiện công việc của mình tại trạm xăng Citgo, trong ngày hôm
nay, càng nhanh càng tốt, nếu họ thực sự muốn thực thi kế hoạch của mình.
Việc ra ngoài vào ban ngày cũng đồng nghĩa với việc phải bắn một kẻ trong số
bọn người mất trí kia, những nếu lũ người ấy chỉ di chuyển theo bầy lớn vào
lúc sáng sớm và chiều tối thì anh sẵn sàng mạo hiểm.
Họ quan sát cái mà Alice gọi là “bình minh của người chết” từ phòng ăn.
Sau đó Tom và Viện trưởng Ardai vào bếp. Khi Clay thoát khỏi những dòng
suy nghĩ của mình, anh nhận thấy mọi người đang ngồi bên chiếc bàn dưới
chùm tia nắng và uống thứ cà phê nhạt nhẽo. Trước khi anh kịp lên tiếng để nói
về những gì mà anh định làm trong ngày hôm đó, Jordan chạm vào cổ tay anh.