Cũng có thể là ngay chính trong văn phòng của trạm xăng, nơi họ đang
đứng, bởi vì - Tom đứng kiễng chân và thì thầm vào tai anh, “Anh có cảm thấy
nó không?” Clay gật đầu và chỉ về phía chiếc bàn. Không có gió, nhưng những
tờ giấy trên đó đang bay bay. Và trong chiếc gạt tàn, tàn thuốc bắt đầu chầm
chậm xoay tròn, giống như nước đang xoay tròn trên lỗ thoát nước của bồn
tắm. Có hai chiếc đầu lọc - không, ba chiếc - và bụi tro dường như đang đẩy
những chiếc đầu lọc đó vào giữa chiếc gạt tàn.
Người đàn ông quay đầu lại. Anh ta nhìn cô ta. Cô ta nhìn anh ta. Hai kẻ ấy
cứ thế nhìn nhau. Clay không thấy có bất kỳ biểu hiện nào trên nét mặt họ,
nhưng anh ta có thể cảm thấy những sợi lông trên cánh tay mình dựng đứng
lên, và anh nghe thấy những tiếng lách cách rất nhỏ. Đó là những chiếc chìa
khóa trên tấm bảng KHÔNG CỨU HỘ. Những chiếc chìa khóa ấy đang rung
rung và va vào nhau.
“Aw!” người phụ nữ kêu lên. Cô ta chìa tay ra.
“Eeen!” người đàn ông đáp. Trên người anh ta là những gì còn lại của bộ
complê đã bạc màu. Anh ta đi đôi giầy màu đen bám đầy bụi. Sáu hôm trước,
có thể anh ta là một viên giám đốc tầm trung, một nhân viên kinh doanh, hoặc
một ông chủ nhỏ. Lúc này tất cả những gì anh ta quan tâm là hộp bánh
Twinkie. Anh ta ôm chặt chiếc hộp vào ngực, miệng vẫn không ngừng nhai.
“Aw!” người phụ nữ nài nỉ. Cô ta chìa cả hai tay ra, một cử chỉ kiểu cho em
xin, và những chiếc chìa khóa lại kêu leng keng, lần này to hơn. Phía trên đầu
họ phát ra tiếng kêu bzzzzt khi một chiếc đèn huỳnh quang không có điện bỗng
bật sáng. Tay cầm của chiếc vòi bơm xăng ở giữa rơi xuống nền xi măng đánh
keng một tiếng.
“Aw!” người đàn ông nói. Đôi vai anh ta chùng xuống và sự căng thẳng biến
mất khỏi anh ta. Sự căng thẳng cũng biến mất khỏi bầu không khí. Những
chiếc chìa khóa trên tấm bảng thôi không rung nữa. Những tàn tro trong chiếc