ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 250

Alice, và cô bé đá nó ra khỏi lối đi. Năm năm chơi bóng, Clay nhớ là anh đã
nghe cô bé nói như thế. Một chiếc áo sơ mi đầy lửa rơi xuống gáy Alice, và
Clay kịp gạt nó xuống trước khi nó làm sém tóc cô bé.

Trên đỉnh lối đi dốc, một chiếc bánh xe tải với một nửa trục xe vẫn còn bám

ở đó đang cháy rừng rực bên cạnh hàng ghế cuối. Nếu chiếc bánh xe với trục
xe đó nằm giữa lối đi, có lẽ họ đã bị nướng chín - ít nhất thì Viện trưởng Ardai
cũng không thể vượt qua. May là họ đã có thể lách mình qua đám lửa, nín thở
để tránh những cuộn khói đen đặc. Một giây sau, họ đã lách qua cửa quay,
Jordan và Alice mỗi đứa đỡ một bên hông Viện trưởng Ardai, gần như bế ông
già qua cửa. Clay bị chiếc gậy của ông già đập vào tai hai lần, nhưng ba mươi
giây sau khi vượt qua chiếc lốp xe cháy, họ đã đứng dưới Cổng Tonney, nhìn
lại cột lửa khổng lồ đang bốc lên trên khu khán đài và khu trung tâm với cùng
một vẻ kinh hoàng như nhau.

Một miếng vải cờ đang cháy bị giật ra khỏi tấm biển CHÀO MỪNG, bay

dập dờn trên không trung và hạ xuống gần phòng vé, làm tóe ra vài tia lửa
trước khi nằm yên.

“Anh có biết là sẽ đến mức này không?” Tom hỏi. Mặt ông ta trắng bệch

quanh mắt, đỏ lựng trên trán và má. Một nửa bộ ria của ông ta hóa ra đã bị
cháy sém. Clay có thể nghe thấy lời ông ta, nhưng giống như đang vọng về từ
một nơi xa lắc, như thể hai tai Clay đã bị nút chặt bằng bông.

“Anh có biết không?” Tom cố lay anh, và thay vì nhận được câu trả lời, ông

ta nhận được một mẩu áo sơ mi của anh, và làm chiếc áo của anh rách toạc.

“Biết cái gì, ông bị điên à?” Giọng Clay khản đặc, quá khô, như bị nướng

chín. “Ông nghĩ là tôi cứ đứng ì ra đó với khẩu súng lục nếu tôi biết trước mọi
chuyện à? Nếu không có chiếc thanh chắn bằng bê tông ấy, chúng ta đã bị xé
đứt đôi người, hoặc đã bốc bay lên trời từ lâu rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.