ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 252

Có thể cô bé không nghe thấy anh nói gì. Trông cô bé có vẻ hả hê. Ngập

trong niềm vui chiến thắng. Và phát ốm vì niềm hân hoan ấy, giống một đứa
trẻ phát ốm vì trót ăn quá nhiều kẹo trong lễ hội Halloween. Ánh mắt cố bé
sáng rực. “Không gì có thể sống sót.”

Tom nắm chặt tay Clay. Rát bỏng giống kiểu cháy nắng. “Có chuyện gì với

anh vậy?”

“Tôi nghĩ có lẽ chúng ta đã mắc sai lầm,” Clay nói.

“Giống như trong trạm xăng à?” Tom hỏi anh. Vẻ lo lắng lộ rõ lại sau mắt

kính. “Khi người đàn ông và người phụ nữ tranh nhau mấy chiếc bánh Tw…”

“Không, tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta đã mắc sai lầm,” Clay nói. “Thực tế là,

tôi nghĩ mọi chuyện còn tệ hơn thế.” Anh biết họ đã mắc sai lầm. “Đi nào. Tối
nay chúng ta phải rời khỏi nơi này.”

“Nếu anh đã nói như vậy thì chúng tôi sẽ theo anh,” Tom nói. “Đi thôi,

Alice.”

Cô bé đi theo họ một đoạn xuôi theo con đường dẫn tới Nhà Cheatham, nơi

họ đã để hai chiếc đèn xách đang chiếu sáng bên chiếc cửa sổ lớn, rồi quay lại
nhìn lần nữa. Lúc này cả khu khán đài đang bốc cháy. Những ngôi sao trên bầu
trời đã biến mất; thậm chí mặt trăng cũng biến thành một bóng ma nhảy nhót
trong hơi nóng và khói bụi. “Bọn họ đã chết, bọn họ đã biến sạch, bọn họ đã bị
xé nát, nói. “Cháy đen, cháy…”

Vừa lúc đó, một tiếng rên nổi lên, có điều không phải vọng lại từ Thác Glen

hay Littleton cách đấy hàng chục dặm, mà là từ phía sau lưng họ. Đó là một
tiếng rên đau đớn, tiếng rên của một cái gì đó, một thực thể duy nhất, vừa thức
dậy và thấy mình đang bốc cháy, Clay biết rõ điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.