Clay chìa bức phác họa cho Alice xem. “Có giúp cháu nhớ lại chuyện gì
không? Người đàn ông trong một giấc mơ nào đó của cháu?”
Cô bé lắc đầu và chuẩn bị nói không. Trước khi cô bé kịp mở miệng, có
những tiếng rầm rầm và một loạt những tiếp uỳnh uỵch vang lên từ phía bên
ngoài cửa trước Nhà Cheatham. Alice hét lên. Jordan ôm cứng lấy Alice, như
thể cậu bé muốn trốn vào trong người cô bé, và khóc thét lên. Tom nắm chặt
vai Clay. “Ôi, cái…”
Lại có thêm những tiếng rầm rầm bên ngoài cửa, to và kéo dài. Alice lại hét
lên.
“Súng!” Clay hét lớn. “Súng!”
Trong một lúc, tất cả bọn họ đều bị tê liệt đầu óc và rồi lại có những tiếng
rầm rầm kéo dài vang lên, tiếng rầm rầm của một núi xương đang chuyển
động. Tom lao lên tầng ba, và Clay bám sát ông ta. Anh bị trượt vì không đi
giầy, và anh phải bám chặt và lan can để giữ thăng bằng. Alice đẩy Jordan ra
và chạy về phòng, tà áo sơ mi bay lất phất, để Jordan ở lại một mình. Cậu bé
ôm chặt lấy trụ cầu thang và nhìn xuống đại sảnh bằng đôi mắt ướt đầy khiếp
hãi.
29
“Bình tĩnh đi,” Clay nói. “Đừng quá căng thẳng, được chứ?”
Hai phút sau khi có những tiếng rầm rầm kéo dài vang lên từ phía ngoài cửa
trước kia, ba người họ đang đứng dưới chân cầu thang. Tom cầm chặt khẩu
súng trường tấn công của Nga mà lúc này họ gọi nó bằng cái tên là Ngài Tốc
độ, mỗi tay Alice cầm một khẩu tự động chín li, và Clay thì lăm lăm khẩu côn
45 của Beth Nickerson (anh thấy nó lủng lẳng ở thắt lưng quần, dù anh không