ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 292

Clay nghĩ nếu bộ não bầy đàn mà Người Rách Nát là đại diện kia đã buộc vị

Viện trưởng phải đâm chiếc bút máy vào mắt mình, thì bốn người còn lại trong
nhà Cheatham sẽ phải hiểu rằng tự sát không còn là một sự lựa chọn nữa. Dù
vậy chắc chắn là anh không thể thuyết phục Tom đi ngủ bằng lý lẽ ấy. Cho nên
anh gật đầu.

“Tôi sẽ mang tất cả các khẩu súng lên tầng trên. Anh giữ khẩu côn 45 cũ,

đúng không?”

“Khẩu đặc biệt của Beth Nickerson. Đúng vậy”

“Vậy thì chúc ngủ ngon. Và nếu anh thấy bọn chúng tới - hoặc cảm thấy bọn

chúng đang tới - hãy la lên một tiếng nhé”. Tom dừng lại. “Tất nhiên là nếu
anh có thời gian.Và nếu bọn chúng để anh làm điều đó”

Tom rời khỏi căn bếp. Clay nhìn theo và nghĩ Tom thực ra lúc nào cũng đi

trước anh. Anh nhận ra lúc này mình đã rất quý mến ông ta, và muốn hiểu rõ
hơn về con người này. Và anh thấy hình như anh chẳng còn mấy cơ hội để làm
điều đó. Rồi anh nghĩ tới Johnny và Sharon. Chưa bao giờ họ ở cách xa anh
như lúc này.

3

Tám giờ sáng ngày hôm đó, Clay đang ngồi trên một chiếc ghế băng ở cuối

mảnh vườn thắng lợi của Viện trưởng Ardai, và tự nói với mình rằng nếu anh
không quá mệt, anh hãy rũ bỏ tất cả những suy nghĩ trong đầu, đứng dậy và đi
làm cho ông già một tấm bia, dù chỉ là tạm bợ. Sẽ không được lâu, nhưng ông
già đáng được như vậy, vì ít nhất ông ta đã chăm chút cho cậu học trò cuối
cùng của mình. Vấn đề là, anh thậm chí còn không biết mình có đứng nổi lên
để vào trong nhà đánh thức Tom dậy gác thay cho anh không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.