ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 318

Cô bé nói, “Bố bảo con có thể ăn hết phần còn lại, vì vậy đừng mắng con.”

Lúc đó vào khoảng mười một giờ. Cô bé nằm gối đầu lên chiếc ba lô của Tom,
được nhồi chặt bằng một chiếc chăn len mà ông ta lấy được từ quán trọ Thung
lũng Tình yêu. Quán trọ ấy ở vùng ngoại ô của Methuen, và lúc này nó đã có
vẻ như thuộc về một kiếp khác. Một kiếp sống tốt đẹp hơn, đúng thế. Chiếc ba
lô cũng ướt sũng máu. Con mắt còn lại của cô bé trừng trừng nhìn các vì
sao.Bàn tay tái của cô bé ngửa ra tên cỏ.Bàn tay áy đã không cử động trong
hơn một giờ qua.Bàn ta phải của cô bé xoắn chặt chiếc giày Nike không ngưng
nghỉ.Xoắn... và thả. Xoắn... và thả.

“Alice,” Clay nói. “Cháu có khát không? Cháu có muốn uống nước không?”

Cô bé không trả lời.

15

Vài giờ sau - một giờ mười lăm phút theo đồng hồ của Clay - cô bé xin phép

ai đó để đi bơi. Mười phút sau đó, cô bé nói, “Những tấm băng vệ sinh ấy bẩn
quá” và cô bé cười to. Tiếng cười của cô bé rất tự nhiên, và làm Jordan, lúc ấy
đang ngủ gật, giật mình tỉnh dậy.Cậu bé nhận thấy tình hình của Alice và bật
khóc. Cậu bé bước ra xa để khóc một mình. Khi Tom bước lại và cố an ủi cậu
bé, cậu bé liền hét lên đuổi ông ta đi.

Vào lúc hai giờ mười lăm phút, một đoàn rất đông người bình thường đi qua

con đường bên dưới họ, những ánh đèn pin lia lia trong đêm tối. Clay bước tới
rìa con dốc và gọi với xuống. “Có ai là bác sỹ ở đó không?” anh hỏi mà chẳng
hề có chút hy vọng nào.

Ánh đèn pin dừng lại. Có tiếng rì rầm từ những hình người đen dưới kia, rồi

một giọng phụ nữ cất lên, rất dễ nghe. “Hãy để cho chúng tôi yên.Các người
thật là quá đáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.