ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 330

“Ừ, đi thôi.” Clay nói. Johnny chắc chắn là không còn ở đó, nhưng một phần

nhỏ trong anh, một phần trẻ con, một phần không bao giờ mất, tiếp tục hy vọng
rằng anh sẽ nghe thấy tiếng kêu “Bố ơi!” và cậu con trai của anh sẽ nhảy lên
ôm lấy cổ anh, và anh sẽ vòng tay ôm chặt lấy nó, và anh sẽ bừng tỉnh khỏi
cơn ác mộng này.

4

Họ biết chắc chắn rằng trong Tòa thị chính không còn ai khi trông thấy dòng

chữ được viết bằng sơn trên cánh cửa đôi. Trong ánh sáng vàng vọt của mấy
bóng đèn dự phòng, dòng chữ bằng sơn đỏ trông giống như những vết máu
khô:

KASHWAK = NO – FO

“Cái nơi gọi là Kashwak ấy cách đây bao xa?” Tom hỏi.

Clay nghĩ một lát. “Có lẽ khoảng tám mươi dặm, gần chính bắc. Đi theo Lộ

160 trên gần hết chặng, nhưng khi tới TR thì tôi không biết.”

Jordan hỏi, “TR chính xác là gì vậy chú?”

“Đó là một vùng hoang vắng. Có vài ngôi làng nhỏ, mấy mỏ đá, nhưng chủ

yếu là rừng, gấu và hươu. “Clay thử đẩy chiếc cánh cửa và nó mở ra ngay. “Tôi
sẽ kiểm tra chỗ này. Ông và Jordan không nên vào nếu không muốn – không
sao đâu.”

“Không, chúng tôi sẽ vào cùng anh,” Tom nói, “Đúng không Jordan?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.