ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 337

“Đừng có bi quan quá như thế,” Clay nói. Anh đã tự nhắc nhở mình không

nên tỏ ra mất tinh thần - anh không muốn chia tay với các bạn của mình trong
trạng thái tinh thần như vậy - nhưng anh đã quá mệt mỏi.

“Xin lỗi tôi đã quá mệt, đến mức chẳng thể lạch quan lên được,” Tom nói.

Ông ta dừng lại tại tấm biển đề JCT RT 112 MI. “Và - tôi nói thật được chứ -
tôi đang quá đau buồn vì nghĩ đến chuyện sẽ mất anh.”

“Tom. Tôi rất tiếc.” anh nói.

“Nếu tôi nghĩ anh có một phần năm cơ hội thành công trong… không, chỉ

cần một phần năm mươi thôi… chết tiệt, không nói nữa.” Tom rọi đèn pin vào
Jordan. “Thế còn cháu? Có lập luận cuối cùng nào để phản bác sự điên rồ này
không?”

Jordan suy nghĩ rồi chầm chậm lắc đầu. “Có lần thầy Viện trưởng nói với

cháu một điều,” cậu bé nói. “Các chú có muốn nghe không?

Tom làm một cử chỉ có vẻ hơi ngớ ngẩn với chiếc đèn pin của mình. Chùm

ánh sáng lướt qua một tấm áp phích có hình Tom Hanks, và hiệu thuốc bên
canh. “Nói đi.”

“Thầy Ardai nói đầu óc có thể tính toán, nhưng tinh thần thì không tính toán

mà khao khát, và trái tim biết rõ điều mà trái tim cần.”

“Lạy Chúa tôi.” Clay nói. Anh nói rất khẽ.

Họ đi về phía Đông trên Phố Chợ, cũng chính là Lộ 19A, khoảng hai dặm.

Sau dặm đầu, vỉa hè nhường chỗ cho những nông trại. Ở cuối dặm đường thứ
hai có một cột đèn tín hiệu giao thông nữa, tất nhiên là không còn hoạt động,
đánh dấu chỗ rẽ vào Lộ 11. Có ba người đang ngồi sát bên nhau, đầu thò ra
khỏi túi ngủ, ngay ngã ba đường. Clay ngay lập tức nhận ra một người trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.