ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 344

“Là một nhà xã hội học thuần túy, tôi bắt đầu nghi ngờ các dấu hiệu chỉ dẫn

đó,” Dan nói. “Không phải là cách thức mà nó bắt đầu – tôi tin chắc dấu hiệu
No – Fo ấy xuất hiện ngay sau khi Xung Động xảy ra, do một số người sống
sót viết ra, vì họ biết có một nơi như vậy, một nơi không phủ sóng điện thoại,
an toàn nhất để trú ẩn trong tình cảnh này. Điều tôi nghi ngờ là tại sao cái ý
tưởng ấy lại có thể lan truyền nhanh để như vậy trong một xã hội đã bị xé nát,
một xã hội với tất cả các phương tiện truyền thông – trừ tai và miệng – tất
nhiên – đều đã trở nên vô hiệu. Câu trả lời có vẻ khá rõ ràng, một khi chúng ta
thừa nhận có một dạng thức truyền tin mới, tồn tại trong một nhóm sinh vật
mới, đã xuất hiện trong bức tranh này.”

“Viễn cảm.” Jordan nói, gần như là thì thầm. “Bọn chúng. Người điện thoại.

Bọn chúng muốn chúng ta tới Kashwak, trên miền bắc.” Cậu bé hướng đôi mắt
đầy vẻ khiếp sợ về phía Clay. “Đó đúng là một lò sát sinh. Chú Clay, chú
không thể tới đó được! Đó là tất cả nhứng gì mà Người Rách Nát muốn!”

Trước khi Clay kịp trả lời, Dan Hartwick đã lại lên tiếng. Ông già nói bằng

vẻ tự nhiên của một thầy giáo; thuyết giảng là trách nhiệm, ngắt lời là đặc
quyền.

“Tôi e rằng tôi phải nói nhanh cho hết chuyện, xin lỗi. Chúng tôi có một thứ

này muốn cho các anh xem - một thứ mà tay Hiệu trưởng Harvard yêu cầu
chúng tôi cho các anh xem, thực tế là…”

“Trong giấc mơ của ông, hay đích thân hắn?” Tom hỏi.

“Trong giấc mơ của chúng tôi,” Denise nói khe khẽ. “Chúng tôi chỉ thấy hắn

một lần bằng xương bằng thịt khi đốt bầy người điên ở Nashua, và chỉ trông
thấy từ khá xa.”

“Hắn theo dõi chúng tôi,” Ray nói. “Tôi nghĩ như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.