ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 355

Rách Nát sau 11 ngày với những cuộc đánh lộn và cướp phá - sẽ chìa ra một
chiếc điện thoại di động.

Trong lúc Clay quan sát, người đàn ông đứng gần anh nhất cầm lấy chiếc

điện thoại được đưa cho, bấm ba lần, rồi đưa lên tai. “A lô?” anh ta nói. “A lô,
Mẹ à? Mẹ à? Mẹ có…” Rồi im lặng. Mắt anh ta trở nên trống rỗng và sự uể oải
làm khuôn mặt anh ta mềm ra. Bàn tay cầm điện thoại từ từ thong xuống. Kiểm
soát viên - đó là cụm từ chính xác nhất mà anh có thể nghĩ ra - đẩy anh ta về
phía trước, ra hiệu cho người tiếp theo trong hàng bước lên phía trước.

Trái và phải, Người Rách Nát vẫn liên tục nhắc nhở. Tiến lên đi.

Người thanh niên vừa cố gọi cho mẹ mình chầm chậm bước ra khỏi lều. Xa

hơn một chút, Clay trông thấy hàng trăm người đang lượn quanh. Đôi khi có
người va vào nhau và có tiếng vỗ nhẹ. Tuy vậy, mọi thứ đều khác trước. Bởi
vì…

Bởi vì tín hiệu đã thay đổi.

Trái và phải, các quý bà và các quý ông, đúng rồi, đi tiếp đi, chúng tôi còn

phải xử lý rất nhiều trong số quý vị trước khi trời tối.

Clay trông thấy Johnny. Cậu bé mặc quần bò, đội chiếc mũ của đội Little

League vào áo phông của đội Red Sox mà cậu bé vẫn ưa thích, chiếc áo có tên
và số của Tim Wakefield ở đằng sau. Câu bé vừa đi lên đầu hàng cách chỗ
Clay đứng hai hàng về phía phải.

Clay chạy về phía cậu bé, nhưng lối đi của anh bị chặn. “Cút ra khỏi đường

của tôi!” anh hét lên, nhưng tất nhiên người đàn ông ngáng đường anh, lúc này
đang nôn nóng nhấc hết chân này đến chân kia như thể anh ta cần đi toa lét,
không nghe thấy anh nói gì. Đây là giấc mơ, hơn nữa Clay là một người bình
thường - không có khả năng viễn cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.