ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 384

“Vậy anh biết tường vi độc và sồi độc trông thế nào chứ hả?”

Denise đưa cả hai tay lên bịt miệng.

“Ðúng Vậy.” Clay nói. Ðúng là anh biết rõ những loại cây ấy, và anh thường

dặn Johnny cùng các bạn của cậu bé phải để ý khi chơi đùa ở khu vườn sau
nhà.

“Thế thì lên đây và thử nhìn qua xem,” Ray nói, “và một mình thôi.” Rồi,

ông ta nói một mạch: “Denise, tôi không cần phải có khả năng viễn cảm mới
biết cô đang cười. Cười ít thôi đấy, cô bé.”

Clay bước qua tấm biển NẾU ĐỪNG QUÊN BẢN ĐỒ! và đi dọc theo dòng

suối nhỏ. Mọi thứ trong khu rừng này thật thơ mộng, những sắc thu rực rỡ trộn
lẫn với xanh muôn thuở của những cây thông linh sam, và anh nghĩ (không
phải là lần đầu tiên) nếu con người nợ Chúa cái chết, mùa thu không phải là
mùa để trả món nợ đó.

Anh cứ nghĩ sẽ trông thấy Ray trong cảnh hai ống quần ông ta tụt xuống đến

đầu gối hay thậm chí đến mắt cá chân, nhưng Ray đang đứng trên một tấm
thảm bằng lá thông rụng và quần ông ta đã được kéo khóa. Quanh chỗ ông ta
đứng không có bụi rậm, cũng không có tường vi độc. Trông ông ta tái nhợt
giống như Alice lúc cô bé lao vào căn phòng khách nhà Nickerson để nôn, da
ông ta trắng bệch như da người chết. Chỉ có đôi mắt là còn sự sống và đang
cháy trên mặt ông ta.

“Tốt,” ông ta nói thì thầm. Clay hầu như không nghe thấy ông ta nói gi trong

tiếng suối róc rách. “Nhanh lên. Chúng ta không còn nhiều thời gian.” “

“Ray, cái chết tiệt...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.