ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 388

Mỗi phòng có một máy nhánh, Clay nghĩ.

Khi họ tiến về phía chiếc xe buýt, anh thấy có ba người điện thoại tách khỏi

hàng. Hai trong số bọn chúng bắt đầu cắn xe nhau và gầm gừ những gì có vẻ là
ngôn từ - Clay nghĩ anh nghe thấy cụm từ chó đẻ, nhưng cũng có thể chỉ là sự
trùng hợp ngẫu nhiên của các âm tiết. Kẻ thứ ba lẳng lặng bước đi dọc theo
đường kẻ trắng về phía Newfield.

“Đúng thế, rời khỏi hàng đi!” Denise hét lên. “Tất cả chúng mày rời khỏi

hàng ngay!”

Nhưng chúng vẫn đứng yên, và trước khi kẻ đào ngũ - nếu có thể gọi là như

vậy – đi đến khúc cua nơi Lộ 160 rẽ xuống hướng nam, một người điện thoại
lớn tuổi nhưng to cao đưa tay ra, nắm chặt lấy đầu của kẻ đào ngũ và vặn
mạnh. Kẻ đào ngũ nằm vật

“Ray cầm chìa khóa,” Dan nói bằng giọng mệt mỏi. Tóc của ông ta rối bù,

phần lớn chiếc đuôi ngựa đã bị xổ ra và buông xuống vai. “Ai đó phải quay lại
và...”

“Tôi đã cầm ở đây,” Clay nói. “Và tôi sẽ lái.” Anh mở cửa hông cửa hông

của chiếc xe buýt, và cảm nhận thấy sức nặng của chiếc điện thoại di động
trong túi mình và có một suy nghĩ buồn cười: có lẽ Adam và Eva đã hái mấy
quả táo trước khi bị đuổi khỏi khu vườn Eden. Một cái gì đó để nhấm nháp
trên con đường dài đầy cát bụi để đến với bảy trăm kênh truyền hình và những
quả bom trong hệ thống tầu điện ngầm ở London. “Nhanh lên nào, mọi người.”

Tom nhìn anh. “Anh không cần phải nói bằng giọng vui vẻ quá mức như

vậy, Van Gogh ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.