Rồi nó cũng bị nuốt chửng.
Anh có thể cảm thấy những luồng hơi nóng đầu tiên phả vào mặt mình.
“Chẳng sao,” anh nói với người đàn ông thấp bé. “Nhảy điệu bugi thôi.”
“Hả?”
“Chuồn thôi.”
“Ôi. Đúng thế.”
Clay bắt đầu bước dọc theo mạn nam của công viên Common, theo hướng
mà anh đang nhắm tới lúc ba giờ chiều, mười tám phút dài vô hạn trước đó.
Tom McCourt vội bước nhanh để theo kịp anh. Ông ta quá lùn. “Tôi hỏi anh
nhé,” ông ta nói, “anh có hay ăn nói lung tung không?
“Có chứ,” Clay nói. “Cứ hỏi vợ tôi thì biết.”
5
“Chúng ta đi đâu thế này?” Tom hỏi. “Lúc nãy tôi đang tới ga tầu điện
ngầm.” Ông ta chỉ tay về phía chiếc kiốt màu xanh cách đấy một tòa nhà. Một
đám người đang đứng túm tụm ở đó. “Bây giờ tôi không dám chắc tầu điện
ngầm có còn an toàn không.”
“Tôi cũng vậy,” Clay nói. “Tôi có Common một căn phòng tại một nơi gọi
là Quán trọ Đại lộ Atlantic, cách đây khoảng năm tòa nhà.”