ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG - Trang 398

“Những người bình thường đi theo chỉ dẫn của phương trình không điện

thoại, và đây là điểm tập kết của họ,” Jordan nói. “Gi như trạm thu phí cầu
đường, đúng không chú Clay?”

“Đại thể là như thế,” Clay nói. “Giống trạm thu phí, đúng thế.”

“Bọn chúng có những chiếc thùng các tông lớn đựng đầy điện thoại di

động,” Jordan nói. Clay không nhớ chi tiết trong giấc mơ của anh, nhưng anh
không hề nghi ngờ điều đó. “Từng đống, từng đống điện thoại di động. Và mọi
người bình thường đều được gọi một cú. Một đàn vịt may mắn.”

“Cậu mơ thấy chuyện đó khi nào, Jordan?” Denise hỏi.

“Tối qua.” Mắt Jordan gặp mắt Clay trong gương chiếu hậu. “Họ biết mình

sẽ không được nói chuyện với người mình muốn nói. Họ biết rất rõ. Nhưng họ
vẫn làm. Họ vẫn cầm lấy điện thoại. Cầm và bấm số. Nhiều người không hề
cưỡng lại. Tại sao vậy, chú Clay?”

“Bởi vì họ đã quá mệt mỏi và chẳng muốn chiến đấu nữa, chú nghĩ thế,”

Clay nói. “Mệt mỏi đến mức không thiết nghĩ gì nữa. Không muốn tạo nên sự
khác biệt. Họ muốn nghe bài Bước chân của chú voi con bằng một đôi tai
mới.”

Họ đã đi qua những cánh đồng bị giẫm nát nơi các dãy lán đã từng được

dựng lên. Trước mặt họ có một con đường nhánh. Con đường ấy rộng hơn và
phẳng hơn con lộ quốc gia này. Những người điện thoại đang dồn hàng trên
con đường nhánh này và biến mất dần qua một cửa rừng. Thấp thoáng hiện ra
qua những ngọn đồi cách đó khoảng nửa dặm là một công trình kiến trúc bằng
thép mà Clay ngay lập tức nhận ra từ các giấc mơ của anh. Anh đoán đó là một
khu giải trí, có lẽ là tháp nhảy dù. Có một tấm biển lớn tại ngã ba đường, trên
đó vẽ hình một gia đình - bố, mẹ, con trai và cô con gái nhỏ - đang tươi cười
bước vào khu vui chơi với những đu quay, các trò chơi và triển lãm nông sản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.